Vài phút sau, nữ y tá kia bước vào để hướng dẫn Thiên Di làm thủ tục nhận phòng. Cô nhận thẻ thang máy rồi bảo rằng mình cần xuống xe lấy chút đồ rồi sẽ tự lên phòng sau. Ngay khi vừa xuống hầm xe, Lục Nam đã nhanh chóng mở cửa xe để cô bước vào, chỉ lo sợ bị người khác thấy. Thấy tấm thẻ trong tay Thiên Di, Lục Nam vui mừng bảo:
- “Làm sao cô lấy được thẻ vậy?”
- “Anh quên rằng Luca là bác sĩ ở đây sao? Tôi đã nhờ anh ta sắp xếp một phòng bệnh cho tôi với tư cách là bệnh nhân”
- “Tôi quên mất. Anh ta cũng say mê với việc sưu tầm mấy món vũ khí vừa độc lạ mà giá trị cũng không nhỏ. Người đam mê mấy thứ đó như anh ta ai ngờ lại là một vị bác sĩ điềm đạm chín chắn chứ! Mà cô định nằm ở đây làm bệnh nhân thật à?”
- “Vừa nãy khi tôi bước vào đây có thể đã bị người của Hạo Thần nhìn thấy rồi, tất cả bọn họ có khả năng đều biết mặt tôi. Như vậy nếu vô tình gặp anh ta ở đây cũng sẽ không bị nghi ngờ nhiều. Tôi lên phòng bệnh đây, mọi việc còn lại tuỳ thuộc vào anh đấy. Khi đã đưa Kiều Niên về nhà an toàn thì hãy báo cho tôi, trường hợp nếu bị phát hiện tôi sẽ thực hiện phương án dự phòng của mình”
Thiên Di rời khỏi tầng hầm gửi xe, lúc xuống đây cô phải che chắn khuôn mặt kỹ càng để tránh bị người khác nhìn ra. Khi lên lại sảnh bệnh viện, Thiên Di lập tức vứt chiếc kính đen cùng chiếc khăn quàng cổ vào sọt rác, còn mình thì bình thản bước đến thang máy để chuẩn bị lên phòng. Cô đã xin hai chiếc thẻ với lý do thẻ còn lại cho người thân, chốc nữa là đến. Nhờ vậy cô mới có thẻ để đưa cho Lục Nam, cái còn lại cô giữ để di chuyển khi cần.
Đúng như Thiên Di dự đoán, ngay khi cô chuẩn bị vào thang máy thì liền thấy Hạo Thần đang bước về phía mình. Khuôn mặt Thiên Di lúc này vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô giờ phút này có chút lo lắng, hy vọng Lục Nam kịp hành động. Hạo Thần thấy cô liền hỏi:
- “Em bị làm sao mà phải đến đây?”
- “Làm sao anh biết tôi ở đây? Tôi không nhớ rằng Trần thị cũng đầu tư vào lĩnh vực này”
- “Tôi có một người bạn nằm ở đây, vừa nãy trợ lý của tôi thấy em nên mới lập tức gọi tôi đến đây”
Trợ lý? Hừ, sao anh ta không bảo luôn rằng mấy người đó là thuộc hạ của anh ta? Cũng may cô đã nghi ngờ từ trước, từ giờ phải cẩn thận hơn nữa. Tai mắt của Hạo Thần ở khắp nơi, giờ thì cô chắc chắn đa số bọn họ đều biết mặt cô nên không thể tuỳ tiện lộ mặt hành động như trước nữa. Hạo Thần thấy cô im lặng thì bước lên kéo tay cô tiến vào thang máy.
- “Em ở tầng nào?”
Thiên Di cầm lấy tấm thẻ quẹt lên máy kiểm tra, chiếc thang máy liền di chuyển lên thẳng tầng 3. Ngay khi vừa bước vào căn phòng VIP được chuẩn bị sẵn, Hạo Thần lại lên tiếng.
- “Thông thường em rất thích những nơi có độ cao, căn phòng này dường như lại hơi thấp. Nếu em muốn, tôi sẽ bảo họ đổi phòng khác”
- “Không cần, tôi đi chữa bệnh chứ không phải đi nghỉ dưỡng, điều kiện tốt là được”
Còn chẳng phải là do cô lo rằng nếu ở gần tầng của Kiều Niên thì khi Lục Nam hành động, cô có khả năng sẽ bị nghi ngờ sao? Hơn nữa, bây giờ lại còn ở cùng với Hạo Thần, quyết định chọn tầng này quả thật là một quyết định sáng suốt.
- “Anh tính ở đây đến khi nào? Tôi chỉ hơi đau đầu nên mới vào đây thôi, dù sao như vậy cũng an toàn hơn là ở nhà uống thuốc mãi”
- “Nghiêm trọng vậy sao? Bây giờ tôi sẽ đi gặp bác sĩ, bảo bọn họ chuẩn đoán để đưa ra phương án chữa trị tốt nhất cho em”
Thiên Di thoáng bực mình:
- “Tôi đã bảo là không cần rồi mà, đau đầu thì chết thế nào được mà cần chuẩn đoán? Bác sĩ cũng đã bảo tôi chỉ bị rối loạn giấc ngủ do căng thẳng trong học tập, nghỉ ngơi vài ngày ở đây theo dõi là được”
Hạo Thần nghe thấy vậy thì nhìn quanh căn phòng một lượt rồi tiến đến chiếc ghế sofa đối diện giường cô ngồi xuống. Vì đây là phòng bệnh cao cấp nên được trang bị khá đầy đủ, từ giường ngủ, ghế sofa cho đến nhà vệ sinh y hệt như một căn hộ chung cư nhỏ vậy.
- “Vậy được, tôi sẽ ở lại đây để theo dõi tình hình của em”
- “Tôi sẽ gọi điện báo với Ngọc Lam, cậu ấy sẽ ở đây cùng tôi. Nếu anh không ngại ở cùng với hai cô gái thì cứ việc ở đây”
Ngay khi Thiên Di vừa dứt lời thì đèn trong phòng bỗng nhiên tắt, cả bệnh viện chìm vào bóng tối. Lục Nam đã bắt đầu hành động rồi! Hệ thống điện của bệnh viện được điều khiển bởi các công tắc riêng lẻ, vì vậy việc xác định đâu là công tắc riêng dành cho hệ thống đèn khá khó khăn. Cũng may Đinh Nhất là một trong những chuyên gia về việc vô hiệu hoá ‘bom mìn’ nên mấy cái dây điện này không thể nào làm khó được anh. Chỉ 5 phút sau, ánh sáng đã trở lại. Lúc này Lục Nam cần nhanh chóng đưa Kiều Niên ra khỏi đó. Hạo Thần cảm thấy việc mất điện này có gì đó không đúng nên liền đứng dậy định rời khỏi phòng thì Thiên Di ngay lập tức lên tiếng, giọng nói của cô có chút mềm mại:
- “Nếu anh không phiền thì có thể giúp tôi mua một ít sữa được không? Vì đi vội quá nên tôi chưa kịp ăn gì”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]