Hắn hít sâu một hơi, cứng nhắc nở nụ cười:
"Cửu Thiên Tuế, ngài không ngồi ở Đông Xưởng xử lý công việc, sao lại cải trang thành thị vệ đến đây?"
Với thái độ khinh thường mọi người của Mạc Thượng Trần, ta không hề nghi ngờ hắn sẽ lạnh lùng nói một câu: "Thích."
Đến lúc đó không chỉ uy nghiêm hoàng thất bị sỉ nhục, mà ta cũng rất có thể vì đủ thứ rắc rối mà cuối cùng phải gả cho Ứng Phi Hồng, rơi vào kết cục c.h.ế.t thảm.
Vì vậy, không đợi Mạc Thượng Trần trả lời, ta lập tức chạy đến trước mặt hắn, lớn tiếng nói:
"Hắn đương nhiên là đến để làm phò mã của ta!"
Nói xong, ta không quên liếc xéo Ứng Phi Hồng một cái: "Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi sao? Thích phá đám người khác."
Sắc mặt Ứng Phi Hồng khó coi, không cam lòng nói:
"Vân Thư, chúng ta thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng."
Ta cười lạnh: "Đó chỉ là ngươi tự mình đa tình thôi."
Nói xong, ta nắm lấy tay Mạc Thượng Trần.
Ta cảm nhận được Mạc Thượng Trần khựng người, nhưng không hất tay ta ra.
"Người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có Cửu Thiên Tuế."
Ta quay người đối diện với Mạc Thượng Trần, chàng đang yên lặng đứng đó, như thể tất cả những điều này không liên quan đến chàng.
Ta lại bắt đầu buồn bực, chàng thích ta sao? Chẳng nhìn ra chút nào.
[A a a a! Nữ chính vậy mà lại tỏ tình!!! Cửu Cửu mau! Hôn nàng ấy đi!]
[Ta lập tức đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-van-thu/3735663/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.