Lý Thiên Thành buổi sáng không có việc gì đã làm, bát đĩa đều đã rửa xong xuôi, sân cũng đã quét rồi, hắn ngoan như vậy là muốn chờ y thưởng tối nay.
Tâm trạng lúc này đặc biệt tốt, lúc nãy lão Trương vừa rủ hắn đánh cờ nhưng hắn không chịu đi.
Hắn sợ lúc hắn đi đánh cờ thì Sở Diên lại về sớm, khi y trở về không thấy hắn đang vất vả làm việc nhà thì hắn chắc chắn sẽ bị tướt mất phần thưởng.
Cũng vì vậy Lý Thiên Thành đã từ chối lời đề nghị đó của lão Trương, cố gắng chờ nương tử về nhà.
Hắn là một phu quân tốt, mà không có bất kỳ người nào có thể tốt hơn hắn, hắn cần mẫn lại rất nghe lời, chỉ hơi nổi loạn vào đêm khuya. Ngoài ra ban ngày hay ban trưa đều rất đáng khen thưởng!
Tầm một canh giờ sau lúc này Sở Diên cũng đã trở về, lúc này vừa hay nhìn thấy Lý Thiên Thành đang quét sân.
Coi bộ cũng rất biết nghe lời, nhìn hắn như vậy y cảm thấy tinh thần cũng tốt hơn.
"Chà... hôm nay thật biết nịnh bợ!"
Sở Diên cười cười bước qua vạch cửa, y vươn lên lắc qua lắc lại, khi sáng đứng hơi lâu, tay lại cầm sách, cả mấy canh giờ đều chưa hề buông, hiện tại nhức mỏi không thôi.
"Nương tử, ta chờ ngươi cũng thật lâu..."
Lý Thiên Thành vội đến giúp y xoa bóp thư giãn, hắn thuần thục xoa nắn từng khớp xương, mỗi một nơi đi qua đều để lại hơi ấm.
Hắn nhìn y vất vả cũng rất thương tâm, nhưng Sở Diên nói hắn không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566772/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.