"Hoàng thượng người làm sao vậy? Chẳng lẽ Tiểu Nhan hầu hạ người không chu toàn?" Tương Nhan ủ rũ xoa bóp vai giúp hắn, động tác không được mềm mại lại có phần cứng cỏi.
Lý Thừa Húc không thấy thoải mái liền chau mày, chẳng hiểu thế nào hắn lại không có cảm giác thích thú.
"Tay ngươi hơi cứng thì phải, xoa vào không tạo được cảm giác thoải mái!"
Tuy Tương Nhan mang khuôn mặt xinh đẹp động lòng, song bàn tay có phần thô kệch không giống với gương mặt y, mềm mại dịu dàng.
"Dạo trước gia cảnh khó khăn, Tiểu Nhan phải một mình chống đỡ, mới hai mươi tuổi nhưng lại tưởng rằng ba mươi rồi!" Tương Nhan bối rối cúi đầu, vội che đậy cánh tay rắn chắc.
"Ồ, là vậy sao? Trẫm còn tưởng ngươi vô cùng yếu ớt, lại không ngờ đã từng làm qua việc nặng?"
"Tiểu Nhan chỉ là muốn cho người nhà một cuộc sống tốt đẹp!"
Lý Thừa Húc nghe đến người nhà thì trầm ngâm.
Phải! Hắn cũng có một chấp niệm, nhưng trong tâm trí hắn không hề nhớ ra người đó rốt cuộc là ai. Hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng lưng phảng phất u buồn rồi biến mất trong màn sương, thật chất chưa hề nhìn rõ, rốt cuộc người trong mộng là ai.
Khi hắn tỉnh dậy người đầu tiên hắn nhìn thấy là Tương Nhan, người hỏi han hắn đầu tiên cũng là Tương Nhan, thậm chí người quan tâm hắn đầu tiên cũng là Tương Nhan.
Hắn nhớ, chính hắn đã mang Tương Nhan về đây.
Nhưng hắn thật sự khó hiểu, tốt cuộc Mạc Thừa Quân kia với hắn có gì liên can?
Sao hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566771/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.