Hoàng cung
Hôm nay hoa đào đặc biệt nở rộ, những tia nắng len lỏi qua những tán lá non mơn mởn đang khoe sắc giữa bầu trời.
Phía bên dưới là gương mặt tiểu thái tử bực bội bứt lá cây, miệng nhỏ chu chu giống như đang mắng ai đó.
"Lại phải chép phạt, ta lười chép!" Lý Thừa Nam bức bối không chịu nhận lỗi, tận một trăm lần nó làm sao viết nổi, hơn nữa phụ hoàng còn bắt nó nộp ngay trong đêm nay!
Nó thà không viết còn hơn, có viết cũng không kịp một trăm lần, dù gì cũng phạt nếu vậy nó thà lĩnh phạt thêm một lần nữa.
Từ sáng đến giờ nó luôn bứt lá ở đây, số cây xum xuê lá bây giờ chỉ còn lại những nhành trơ trọi.
Đến búp hoa mới nhú nó cũng không tha mà ngắt nát, nhìn lại cảm thấy thật hứng thú.
Phụ hoàng quá nghiêm khắc, lúc nào cũng chửi nó, mắng nó, chỉ có phụ thân là tốt nhất, quan tâm nó, bảo bọc nó.
Mấy ngày nay vì nó mãi lo phá phách, Mạc Thừa Quân cũng bị vạ lây, Lý Thừa Húc từ qua cho đến nay chẳng đến An Hoà cung.
Lại còn uống rượu rất nhiều...
Hơn nữa tửu lượng cũng tăng cao, chẳng biết vì nguyên do gì mà hắn lúc nào cũng nóng giận.
Thật sự đáng sợ... đáng sợ giống như trong truyền thuyết, về một ác ma hung tàn!
Chẳng giống phụ hoàng của nó một chút nào, càng nhìn càng thấy khiếp sợ.
Phải chăng Lý Thừa Húc thay đổi rồi, chính sự bộn về, gánh nặng chồng chất, tâm tính cũng theo đó mà luân phiên như dòng chảy, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566764/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.