Nhìn món ăn thơm ngon được bày trên đĩa nhưng với Lý Thiên Thành mà nói thì món ngon nhất chỉ có Sở Diên. Hắn còn chưa kịp thỏa mãn ham muốn của bản thân thì đã bị y tránh né rồi.
Hắn ủy khuất gắp một miếng rau xào cho vào miệng, máy móc nhai nhai.
Nhìn lại Sở Diên vẫn điềm nhiên ăn ngon miệng, hắn bỗng cảm thấy có chút thất bại.
"Sao không ăn đi, không hợp khẩu vị à?"
Lý Thiên Thành cũng chăm chú nhìn y, hắn chớp chớp mắt, biểu tình cam chịu.
Kỳ thật không phải không hợp khẩu vị, mà là thứ mà hắn muốn ăn là Sở Diên.
Dĩa thịt vừa dâng đến, mới cắn một cái nhỏ thì đã làm rơi mất, điều này thật sự làm hắn chán nản.
Ở độ tuổi này, nhiều lúc hắn muốn được giải phóng ra, nhưng rồi lại không có chỗ để phát tiết, kết quả phải kiềm chế thật lâu, thật lâu, đến mức khiến hắn gần như hoang tưởng.
Mấy lão già trong trấn thường xuyên lén lút trốn phu nhân chạy ra kỹ viện tìm mỹ nhân. Hắn thấy mà ghét, phu nhân ở nhà xinh đẹp mà lại không biết hưởng thụ, lại đi tìm kỹ nữ để thỏa mãn ham muốn.
Còn hắn... hắn biết y cũng nguyện ý, nhưng hắn không muốn gượng ép, người ta liền muốn chạy, hắn đã vội buông tay.
Đúng thật không có tiền đồ!
Mồi dâng đến miệng chỉ việc cắn mà cũng không biết hưởng thụ.
...
Lý Thiên Thành đang bận đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì nghe thấy âm thanh cọc cạch, cọc cạch. Lúc quay sang thì mới thấy Sở Diên đang dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566744/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.