Sau khi Đường Nguyệt Lam chết, Đường Khuyết không còn chịu sự cưỡng ép của sư phụ, hắn lại tiếp tục theo đuổi Cố Vân.
Thế nhưng muốn qua được ải của Bạch Diễm lại vô cùng khó. Mặc dù đã được tha thứ, nhưng hắn vẫn không thể đến gần Cố Vân.
Dạo trước làm chuyện lừa dối khiến Cố Vân không còn tin tưởng hắn, Đường Khuyết hiện tại vô cùng đáng thương.
Không thể đến bên cạnh Cố Vân nên hắn quyết định đến chỗ của Bạch Diễm, mỗi ngày đều bưng trà, nấu canh bổ chỉ mong qua được bức tường thành cứng cáp này.
"Sứ bá, có thể cho còn gặp Vân nhi không?"
Bạch Diễm đặt tách trà xuống, nhếch môi nhìn hắn.
"Không phải ngươi giỏi lắm sao? Bây giờ lại cầu xin ta?"
Đường Khuyết lập tức cứng họng, không dám nói gì hơn ngoài cúi đầu, kỳ thật hắn không dám làm chuyện khốn kiếp nữa, thành thật mà nói hắn vô cùng hối lỗi.
Bấy nhiêu sự cố gắng của hắn, cứ như thế không được ai coi trọng, hắn cũng rất thương tâm. Sớm biết như vậy hắn đã không làm những việc hổ thẹn như thế rồi!
"Sư bá tha cho con đi, xem như vãn bối xin người, người là tiền bối đừng chấp nhất vãn bối mà!"
Bạch Diễm nghe thế càng tức hơn.
"Ngươi còn biết ta là tiền bối hay sao? Nếu như thế vậy kẻ nào đã gọi ta là Bạch ma đầu?"
Rõ ràng hắn đã một mực gọi nàng là Bạch ma đầu, không những thế còn bày mưu tính kế nàng nữa.
Cái tên tiểu quỷ này, thật khiến nàng muốn tức điên.
Dẫu sao thì nàng vẫn không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566743/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.