Lý Thiên Thành tức giận nghiến răng, hắn vậy mà bị con tiểu yêu này lừa rồi, khi không lại phó thác niềm tin vào một con vật xấu nết này.
Hắn giật khóe môi khi nhìn thấy nó lại giở trò càn quấy Sở Diên, quá đáng mà, khi nãy đó đã nhận đồ của hắn rồi, vậy mà mới đó nó đã quên sạch sẽ.
Lý Thiên Thành chớp mắt, hắn vỗ tay một cái, sau đó nhếch miệng cười nhu hòa với Sở Diên, hắn tiến tới nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tiểu Miêu Miêu cười thầm nói: "Ngươi coi chừng đó!"
Dĩ nhiên Tiểu Miêu Miêu không sợ, ngược lại nó còn nghênh mặt lên coi thường hắn, trong bụng Tiểu Miêu Miêu không ngừng nghĩ: Có chủ nhân ở đây rồi, Miêu Miêu sao lại sợ hắn chứ.
Nó khinh thường hắn, tiếp tục liếm Sở Diên.
"Được rồi, ngoan nào!" Sở Diên vuốt lông an ủi nó, y vẫn như cũ cưng chiều Tiểu Miêu Miêu như vậy, mặc kệ bản tính xấu xa.
"Diên Diên, ngươi mau nhìn ta đi, ta cũng cần được thương yêu!" Hắn không ngại dùng khuôn mặt có đường nét trưởng thành này giả làm trẻ nhỏ đang nũng nịu cầu xin.
Sở Diên chỉ có thể lắc đầu chứ chẳng thể làm gì hơn ngoài buộc chịu.
"Ngươi to xác thế kia vậy mà còn giả vờ làm trẻ nhỏ, thật sự buồn nôn quá!" Sở Diên không ngại cho hắn một chậu nước lạnh, mặc kệ hắn đang méo mỏ đến vặn vẹo.
Chê bai hắn như thế, y vậy mà nỡ lòng chê bai hắn.ta
Lúc Lý Thiên Thành dự định mắng lại thì phát hiện trên trán Sở Diên đang lấm tấm mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566678/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.