Vào thời khắc những đóa hoa đang nở rực rỡ giữa mùa Xuân, giọt lệ của kí ức đau buồn đang không ngừng rơi rớt, cũng là lúc oán hận nghiệt duyên càng thêm dày đặc.
Biết bao nhiêu hận thù và đau đớn của sự hụt hẫng, trên thế gian này vạn vật luôn được luân phiên theo thời gian chỉ có thù hận thì mãi chất chứa trong quá khứ, mãi mãi chưa thể gỡ được khuất mắt.
Dương Xuân mặc kệ sự cố gắng của Cố Thanh hắn vẫn không muốn tin lời của y dù cho Cố Thanh có nói những lời ngọt ngào như thế nào đi chăng nữa, Dương xuân vẫn luôn ghi nhớ chuyện cũ mãi không quên!
Đối với hắn sự phản bội chính là một nhát dao đâm thẳng vào Dương Xuân, mạnh mẽ đẩy nó thẳng vào trái tim của hắn, từng chút từng chút một, khoét một lỗ thật sâu.
Vết thương ngày một lớn, không thể để cho Dương Xuân có cơ hội né tránh, thâm tâm của hắn đang không ngừng rối loạn.
Một chút oán hận đã len lỏi trong tâm trí khi nhìn thấy Cố Thanh xuất hiện ở Vạn An Lầu, trốn tránh y không phải là điều mà hắn mong muốn, song không thể nào tránh khỏi được!
Không biết vì cớ gì mà Cố Thanh lại không thể tha cho Dương Xuân một cơ hội được an nhiên, hết lần này tới lần khác đeo bám mãi không buông?
Cho đến bây giờ cũng không chịu dừng lại, rốt cuộc Cố Thanh muốn gì ở hắn đây?
Y muốn hắn nên đối diện như thế nào với một kẻ đã ban cho mình không ít tổn thương, cái kẻ chính tay đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566677/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.