Lý Thiên Thành cũng Sở Diên lưu lại tại sạp đồ gốm một lúc, quyết định mua lấy cặp hồ này.
Cầm trên tay cặp hồ ly trơn mịn khiến Sở Diên cười tít mắt, y nhìn hắn ra hiệu ý bảo hắn nên đưa ngân lượng, nhưng hắn cứ dậm chân tại chỗ.
Như đã ngầm hiểu ý, Sở Diên bèn gọi: "Phu quân, mau đưa ngân lượng đi!"
Giờ phút này Lý Thiên Thành mới mỉm cười gật đầu, trong tay áo lấy ra túi bạc tinh xảo, sau đó đưa cho ông chủ một thỏi.
Ông chủ nhìn thấy số tiền quá lớn thì hoảng lên, vội vàng theo sau gọi lại.
"Hai vị xin dừng chân!" Tiếng nói vọng vang ở phía sau, không ngừng gấp gáp.
"Hai vị xin nhận lại chỗ bạc này, cái kia... thật sự quá nhiều rồi!"
Nhìn thấy ông chủ trên trán nhăn nhó, tay liên tục đưa tiền phối về hướng hắn.
Lý Thiên Thành trước giờ không thích lấy lại bạc vụn, hơn nữa việc chi tiêu trong cung đều không phải do hắn làm.
Hắn chỉ việc duyệt tấu, ấn ngọc tỷ, ngoài ra chẳng mang theo bạc để làm gì.
Giang sơn là của hắn, hắn muốn gì chẳng được chứ, hà tất phải chú ý đến những việc nhỏ nhặt, cỏn con.
Thấy hắn hồi lâu chẳng chịu nhận lại số bạc, ông chủ mới cảm thấy hơi mỏi tay, vẻ mặt theo tuổi già mà bắt đầu nhăn nhó.
"Không cần thối lại, ta trước giờ chưa dùng bạc lẻ!" Hắn trầm giọng nói, không để ý lời nói có hơi khó nghe.
Cảm thấy tình hình không ổn, Sở Diên vội vàng giải vây giúp hắn, y kéo ông chủ lui về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566634/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.