Hôm nay Lý Thiên Thành rất sớm đã thượng Triều xong, hắn nhanh chóng đi đến Từ Thanh cung, tham luyến nằm trên chiếc giường mà trước đã từng có hơi ấm của một người mà hắn yêu.
Lý Thiên Thành lần này thật sự cô đơn đến muốn phát hỏa, ngày ngày, nhớ nhớ, mong mong, cuối cùng lại phải tự mình kìm nén.
Hắn... thật sự chịu không nổi rồi, Lý Thiên Thành nghĩ bụng sẽ sớm mang y trở về bên cạnh, Sở Diên là liều thuốc an thần dành cho hắn, y là loại dược quý hiếm mà hắn cần tới, hắn rất muốn y.
Mới sáng nay đám quần thần đó còn nói mấy lời mà hắn không thích, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi mà bãi Triều. Bọn họ cứ muốn hắn xử tội y thật nặng, mặc dù chuyện đã qua được mấy tháng, hắn có điên sao mà không biết?
Nhưng tội cũng đã xử rồi, hoàng hậu và bọn họ cứ huyên náo không chịu thôi là sao chứ?
Hắn nhìn thấy Sở Diên ở đó sống không ổn chút nào, một người lương thiện như y chẳng thể nào hãm hại được ai, cho dù có người xúi giục ở phía sau, cũng chưa chắc y có thể làm theo chỉ định được.
Một người không giấu được nỗi lòng, buồn, vui đều hiện rõ không sót một chút, cho dù y có cố gắng giả vờ bao nhiêu, cũng không ngăn được, sắc mặt cam chịu đó.
...
Tàu công công mấy nay nhìn rõ được hoàng thượng đang rung động, những ngày qua nếu không phải là cả đêm không ngủ, thì cũng là cả đêm không thấy bóng dáng, đã vậy còn thường xuyên đến Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566614/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.