Nói chuyện với Dương Xuân được đôi câu, Sở Diên cảm thấy hình như lại cảm mạo rồi. Y hắt hơi vài cái, sắc mặt ửng đỏ nhìn Dương Xuân.
Nghĩ bụng có lẽ sẽ bị mắng một trận nữa cho xem.
"Đã nói rồi mà không nghe, đến đây ta cho ngươi thứ này!" Dương Xuân nói rồi thì đi trước vào trong, đứng trước đầu giường lấy ra một lọ dược màu lam.
Liếc Sở Diên một hồi mới nói: "Thanh Ngọc hoàn, có thể chữa được phong hàn, cảm mạo rất tốt, giúp người điều dưỡng khí huyết, lấy một viên là được."
Thanh Ngọc hoàn rất quý, hết thảy trong lọ chỉ có vỏn vẹn mười ba viên, Dương Xuân đã dùng hết tám viên, còn lại chỉ có bốn viên.
Nay mang ra cho Sở Diên một viên thì chỉ còn ba viên, tính nhẩm chắc cũng còn đủ xài.1
Thần dược này, lúc trước khi Dương Xuân còn ở thanh lâu, may mắn được một cao nhân ban tặng, tính đến nay cũng hơn ba năm rồi.
Cất giữ lâu như vậy, đến nay cũng đã dần cạn.
Nhìn Sở Diên yếu ớt như vậy, Dương Xuân lại không nhịn được đem nó cho y. Dù sao hiện tại cũng không quá mức cần nó, so với Sở Diên, Dương Xuân vẫn khỏe mạnh hơn.
"Lọ dược này ngươi cứ giữ đi, cái này rất tốt đó, đồ tốt nhưng ta chẳng dám dùng, thật khổ sở ta sợ dùng rồi thì mai mốt lại chết đi thì lại uổng!" Dương Xuân đau khổ ôm ngực, lắc lư vài cái, nghiêng ngửa loạng choạng.
"Ai nha,... số ta thật là khổ mà, thật khổ mà, hôm trước Tô quý phi còn tới tìm ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566597/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.