Thân xác nông phu được phơi trước cổng thành, mấy ai đi ngang qua đều lắc đầu hoảng sợ. Trước nay ngoài việc tuyển phi vô cớ thì chưa từng nhìn thấy hoàng thượng lăng trì một ai, đến nay khi nhìn thấy thây phơi đến khô héo.1
"Hoàng thượng lần này đã bị chọc giận rồi, nếu không sẽ không dùng đến lăng trì đâu!" Trương Đan Bân - Tướng quân trấn thủ thành Tôn Châu than thở nói.
"Mấy ngày nay ta sẽ không dám ngủ, nếu được thì ông ở đây đi, ta còn phải trở về thỉnh mấy lá bùa đến mới được!" La Thời vừa nói vừa rùng mình, biểu tình sợ hãi tột độ.
Nhìn cái thi thể lơ lửng ở đó, không ngừng rỉ máu xuống, nhìn mà rợn người, nếu không mang mấy lá mùa dán khắp nơi, bảo đảm để tối sẽ không thể ngủ được.
Mắt thấy La Thời sợ sệt như vậy, Trương Đan Bân mới cười nhẹ rồi vỗ vai ông ta.
"Đi đường cẩn thận một chút, đừng để ta phải nghe tang sự của ông!" Trương Đan Bân thì thầm bên tai La Thời, khiến La Thời run lên.
Đang sợ hãi còn nghe thêm hai từ tang sự, thì càng hoảng hơn, rất nhanh sau đó La Thời đã chạy mất.
...
Gió thổi vi vu, đung đưa theo cổ thi thể, xa xa vài dặm cũng có thể nhìn thấy một thân thể đầy máu, quần áo tả tơi được treo ở cổng thành.
Thế nhân ngang qua truyền tai nhau về chuyện nông phu Dương Châu dám khi quân phạm thượng, kết cục bị lăng trì cho đến chết, phơi thây ba ngày rồi đem quăng ở bìa rừng hướng Tây.
Người người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566584/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.