Kể từ ngày Sở Diên lâm vào mê man, không một giây phút nào khiến Lý Thiên Thành thôi áy náy.
Hắn túc trực bên cạnh y, không dám rời quá lâu, hắn luôn chăm nôm y chu đáo, không vì một chút khó chịu mà nản lòng.
Cho đến hôm nay tưởng chừng người kia sẽ tiếp tục hôn mê không tỉnh, lòng hắn có chút nhói.
Hắn thử đặt tay lên lòng ngực, cẩn thận nghe âm thanh thình thịch của trái tim, bất giác điên cuồng đập mạnh.
Hắn sững sờ chốc lát, phải chăng hắn thật sự thích người kia rồi, khi nhìn y yên lặng nằm trên giường, không động đậy cũng không mở miệng nói với hắn.
Lúc này Lý Thiên Thành mới rũ mắt nói: "Chỉ cần ngươi tỉnh lại, trẫm nhất định không dày vò ngươi, xem ngươi như bảo vật trân quý, sẽ không làm ngươi tổn thương!"
Hắn nói rồi thì xoa tay y, nhìn từng mạch máu đang lộ rõ, khớp tay gầy gò đến thương tâm. Hắn nhấc nhẹ tay y chạm vào mặt hắn, rồi nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm của người kia.
Bất giác ngón tay Sở Diên cử động, lập tức Lý Thiên Thành liền bậc dậy, hắn nắm chặt tay y, quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt.
Nhìn Sở Diên lay động, y mở mắt ra, rồi lại nhắm lại, khẽ run người một cái, Sở Diên rên nhẹ một tiếng, sau đó lấy lại ý thức.
Y mở mắt ra, đầu tiên là nhìn trần nhà, phát hiện đây không phải Từ Thanh cung mà là tẩm cung của hắn. Sở Diên muốn ngồi dậy nhưng vừa hay chạm phải miệng vết thương, phút chốc y như chết lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/262745/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.