“Ngại quá, lại kéo mọi người tăng ca suốt đêm với tôi nữa rồi, hôm nay mọi người trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi sẽ giao kế hoạch cho cấp trên trước, để xem có thể nhận mấy đoạn video theo dõi ngắn không.”
“Trong tuần này chúng ta sẽ tranh thủ làm cho xong bộ phim phóng sự này để giao cho nhà đài xem xét, vất vả cho mọi người rồi.”
Một tổ sáu bảy người, mỗi người mang hai quầng thâm mắt trên mặt, gương mặt mệt mỏi vì kiệt sức, giống như cái xác không hồn chào tạm biệt với lãnh đạo của họ, chuẩn bị chạy nhanh khỏi địa ngục nhân gian nơi họ bị bắt làm việc này càng sớm càng tốt.
“Chắc chắn không dùng tàu điện ngầm được rồi, lúc này sợ gọi xe taxi không được, vậy dùng xe của nhà đài đưa mọi người về đi. Hiểu Dương, cậu lái xe.”
Mọi người đang phiền não về việc về nhà như thế nào, thì nghe thấy lời nói tri kỷ của lãnh đạo, cảm động suýt rơi nước mắt: “Sếp à, anh đúng là Bồ Tát sống, hu hu…”
Tông Chính Khiêm có tâm tư tinh tế, anh suy xét mọi người rất chu đáo, lại có năng lực lãnh đạo.
Bởi vậy dù anh là người cuồng công việc, nhưng cấp dưới lại rất chung thành với anh.
Giờ phút này anh đang đau đầu không biết nên an bài Hoài Tước như thế nào đây.
Tối hôm qua anh đã hỏi trường học và nhà của cô ở đâu, cô có muốn liên hệ với người nhà không, cô đều trả lời không có, không biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-khep-kin/2609091/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.