Hoàng Phượng ngồi ở ghế sô pha cầm chiếc chìa khóa xe Lamborghini trên tay săm soi, miệng không ngừng mỉm cười.
Thiên Long đi vào lén ôm cổ cô từ phía sau:
“Bà xã của anh tính đi đâu à?”
Hoàng Phượng bị anh làm cho giật mình. Cô kéo anh ngồi xuống bên cạnh:
“Em tính đến Memory xem có túi xách của em ở đó không? Nhưng nhân viên nhà hàng tới dọn dẹp, chờ họ dọn xong rồi em đi.”
Thiên Long vòng tay qua ôm chặt lấy eo của cô. Anh cắn nhẹ lên tai cô một cái rồi nói:
“Hình như tối qua lúc anh bế em lên xe em có cầm theo túi xách rồi.”
Hoàng Phượng xấu hổ đẩy nhẹ người Thiên Long ra:
“Anh nghiêm túc vào, có nhân viên nhà hàng đang ở đây đó.”
Thực tế anh không biết chỉ cần một hành động nhỏ này của anh đã khiến cả người cô nhộn nhạo.
Thiên Long càng ôm chặt Hoàng Phượng hơn:
“Vợ anh anh ôm chứ anh đâu có ôm người khác mà ngại.”
Trước lý sự của Thiên Long, Hoàng Phượng đành bó tay để anh ôm.
“Chiều giờ em nghĩ em bỏ quên ở Memory hoặc làm mất ở đâu rồi nên em lo muốn chết. Điện thoại, giấy tờ tùy thân em đều để trong đó.”
Thiên Long buông Hoàng Phượng ra rồi đứng dậy đi chỗ khác thực hiện một cuộc gọi sau đó anh quay lại nói với Hoàng Phượng:
“Em ở nhà đi, anh đi lấy túi xách về cho em.”
“Em cũng muốn đi.”
Phát hiện ra giọng nói của mình có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-dinh-menh/3094187/chuong-32.html