Hoàng Phượng bắt Thiên Long ngồi ngay ngắn trên giường để cô bôi thuốc lên vết thương trên mặt cho anh.
Vừa mở hộp thuốc, Hoàng Phượng vừa hỏi Thiên Long:
“Em rất tò mò muốn biết vì sao anh và anh ta vừa đánh nhau xong lại có thể ôm nhau như vậy?”
Thiên Long trả lời câu hỏi của Hoàng Phượng trong niềm hạnh phúc:
“Anh không biết hắn là vì lý do gì, còn anh anh sợ chậm trễ thông báo cho ba mẹ anh biết anh yêu em, sợ chậm trễ thông báo cho ba mẹ chuyện ra nhà em thăm nhà.”
Câu trả lời của Thiên Long vừa kết thúc, Hoàng Phượng có cảm giác bong bóng bay rợp trời. Vết thương tuy không nặng nhưng Hoàng Phượng đau lòng không thôi. Hành động của cô nhẹ nhàng hết mức.
Lúc chạm đầu tăm bông vào vết thương cô lo lắng hỏi:
“Anh đau không? Nếu đau la lên cho em biết đấy.”
Thiên Long không trả lời Hoàng Phượng mà hỏi cô một câu hỏi khác.
“Người yêu cũ của em bị thương nặng hơn anh, em không thấy đau lòng sao?”
Trước câu hỏi của Thiên Long, Hoàng Phượng vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh. Bôi xong cô cất thuốc ngay ngắn vào hộp thuốc ở đầu giường.
Thiên Long chờ đợi câu trả lời của Hoàng Phượng mà tim đập thình thịch.
Cất hộp thuốc xong Hoàng Phượng ngồi đối diện Thiên Long nhìn anh bằng ánh mắt tinh nghịch:
“Ông xã của em muốn em trả lời có hay là không?”
Thiên Long cảm thấy mình không có cái ngu nào bằng cái dại nào. Tự nhiên lại muốn ngược tâm.
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của Thiên Long Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-dinh-menh/3094176/chuong-37.html