Theo quán tính, tất cả đều hướng về nơi phát ra giọng nói. Những tên kia, giờ đây hoàn toàn đã bỏ hẳn nét mặt hung hăng, mà thay vào đó là bản mặt đã xanh như đít nhái. Nhìn phong thái lãnh đạm của người đàn ông trước mắt, theo sau là hai hàng vệ sĩ bận toàn đồ đen, ai nói không sợ là đang nói dối.
Nhưng người vui nhất hiện tại, chắc phải là Bạch Quỳnh An. Cô nhìn thấy Lê Thừa Chấn thì tự nhiên thấy vui mà cũng thấy có chút tủi thân ấm ức. Không biết có phải do uống nhiều hay không, hành động của cô hôm nay khác thẳng mọi ngày. Thật là giống một người mắc bệnh đa nhân cách. Cô thấy anh thì buông liền nửa vỏ chai trên tay xuống. Nhanh chóng nhào đến, ôm lấy cổ anh, khóc như một đứa trẻ lên ba.
" Thừa Chấn. Là anh sao? Tôi sợ quá. Bọn họ ăn hiếp tôi, bắt nạt tôi."
" What's". Chuyện gì đang diễn ra vậy. Chẳng phải người bị thương là bọn chúng sao? Ban nãy cô còn hùng hồn vậy, sao giờ nói khóc là khóc được. Một tên nhanh chóng giải thích.
" Giám đốc Lê. Chuyện không như anh nghĩ đâu. Hiểu lầm, chỉ là hiểu nhầm thôi."
" Hiểu nhầm, người phụ nữa của tôi khóc lóc thảm thương vậy, các người còn dám nói hiểu lầm."
" thật sự chỉ là hiểu lầm. anh xem, cô ấy còn lắm tôi bị thương nữa này."
Hắn ta giơ cánh tay đang chảy máu của mình ra mà phân bua. Bạch Quỳnh An làm gì dễ dàng cho qua như vậy. Cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-dinh-menh-tinh-yeu-anh-va-em/2780891/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.