Edit: Tĩnh Nguyệt
“Thế quái nào ta phải đổi với ngươi chứ?” Sĩ Thần mới mặc kệ.
“Bởi vì......” Duy Nhất bước đến trước mặt y,dùng chiết phiến nâng cằm Sĩ Thần lên, cười nói, “Ngươi không phải rất giống nữ nhân sao? Câu này dùng để tả về ngươi là quá thích hợp. Đúng không, Tam chủ tử?”
“Nói đúng lắm.” Vân Phi gật đầu.
“Tốt, Bạch Vân Phi, ngươi rảnh quá không có việc gì làm muốn gây sự phải không?” Mắt phượng của Sĩ Thần nhíu lại, lập tức rút kiếm.
Vân Phi cũng nắm cán của bội kiếm rút ra, “Lời này cũng không phải là do ta nói, ngươi muốn đánh, hảo, ta tiếp ngươi!” Đang lo không chỗ phát tiết!
“Các ngươi đừng......” Tần Chính đang muốn đứng dậy, lại phát hiện nơi thắt lưng rất đau đớn, cử động cũng không xong.
“Không có nghe lão gia nói như thế nào sao? Ta hối hận cùng hổ lang làm bạn, ta thẹn cùng rắn rết đồng sàng nhưng lại không quả quyết, ẩn nhẫn nhiều năm!” Sĩ Thần tiếp theo mắng to.
“Đó là nói ta sao? Rõ ràng là nói......” Nói đến đây Vân Phi cùng Sĩ Thần không hẹn mà đem ánh mắt hướng về phía Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi áp chế vị ngọt đang dâng lên nơi cổ họng, hai mắt nhìn thẳng hai người, đuôi tóc phía sau hơi hơi bay lên, nội lực đã được tập trung đến mức cường đại. Sát khí không cần dấu nữa mà cứ tùy tiện tản ra.
“Đại chủ tử xin đừng......” Tiểu Bính Tử thấp giọng hô. Xong rồi, Đại chủ tử phải đại khai sát giới!
“Dừng lại!” Hiển nhiên, Tần Chính cũng biết sự tình không ổn, hắn can đảm nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-thuy-phien-ngoai-tam-the-tu-thiep/1320020/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.