Tên mặt thối đó nghĩ sẽ tránh mặt ta được bao lâu chứ, ta tự nhủ không thể để chuyện này chìm xuống được. Không biết là vô tình hay cố ý mà A Nghi cáo bệnh nên xin nghỉ trực cả tháng trời sau đó, thiếu huynh ấy ta cứ thấy ngứa ngáy chân tay, bực dọc khó ở. Bình thường có người để trút giận dù nó giữ khoảng cách với ta, câu nệ với ta ta cũng chẳng thấy buồn chán thế này. Ta đành dành thời gian tới cạnh hoàng tổ mẫu học đàn mới tìm thấy chút niềm vui, đôi lúc ta thầm ước thời gian cả ngày của ta đều ở chỗ của người thì tốt biết mấy. Phụ hoàng thay đổi, mẫu hậu trở nên thật xa lạ, duy chỉ có hoàng tổ mẫu cho ta niềm an ủi nhỏ bé, người cưng chiều ta, dùng bàn tay ấm áp sưởi ấm tâm trí ta, người hiểu ta đã không còn giữ được vẻ trong sáng vui vẻ như xưa, người không nói nhưng ta cảm giác hoàng tổ mẫu hiểu ta, hiểu nỗi lòng đích hoàng tôn của người.
Hôm ấy Cảnh Nghi quay lại chầu chực, ta hỏi Tiểu Y nên biết huynh ấy đã khỏi bệnh nay vào cung hầu ta. Ta đang ngồi trên xích đu ngắm sen thì tên mặt thối đó bước tới thỉnh an: "Tham kiến bệ hạ, thần xin được diện kiến, cả tháng qua thần bị cảm mạo phong hàn, giờ hết bệnh thần mới dám tới hầu hạ người." Ta liếc mắt biếng nhác nhìn huynh ấy, không biết do bản thân ta nghĩ nhiều hay ta tức giận vì nó không vào cung tháng vừa rồi mà ta bất giác cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-phanie/2725795/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.