Từ khi cô đi đến đồn cảnh sát xong, mỗi ngày xung quanh cô nhiều phóng viên vô kể
Đây là bệnh viện phải giữ im lặng và không được chen lấn nhau nhưng có vẻ mấy người trước mắt cố tình không hiểu vậy
Dù cho cô có bày tỏ thái độ ra sao nhưng vì tin nóng hổi mà họ không ngần ngại lao đầu vào
Có vẻ mấy nước trước họ có nhớ nhưng họ không giữ trong lòng rồi
Cô đề nghị muốn xuất viện để chấm dứt tình trạng này nhưng Trần Dữ vẫn có vẻ khá lo lắng cho cô
Khương Ninh Ngọc: [ tại sao không cho em xuất viện ]
Trần Dữ: [ đợi em ổn hơn thì hẵng về ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhưng ở đây gặp mấy người kia thật sự rất phiền ]
Trần Dữ: [ nhưng vết thương của em… ]
Khương Ninh Ngọc: [ thật sự bây giờ em chỉ cần tĩnh dưỡng thôi, anh không phải lo lắng thái quá lên như vậy ]
Trần Dữ: [ anh lo lắng thái quá sao? ] ‘mếu’
Khương Ninh Ngọc: [ mặc dù sát thương của nó khá cao nhưng không nói không được anh hiểu không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ quyết định vậy đi mai em về ]
Trần Dữ: [ sao về sớm quá vậy, để tuần sau về không được sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ ở đây bí bách lắm em không thích ]
Trần Dữ: [ vậy để anh đi làm thủ tục xuất viện ]
Khương Ninh Ngọc: [ được, để em đi gấp quần áo ]
Trần Dữ: [ em không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571357/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.