Thật sự khuôn mặt trước mắt quá đáng sợ, nhiều vết sẹo đan xen lên nhau, máu từ khuôn mặt đấy chảy ra không ngừng
Đúng là xấu người xấu cả nết dọa cho cô hết cả hồn
Bấy giờ trong cơn hoảng hốt cô cũng hiểu được tại sao ở bên ngoài lại yên tĩnh đến vậy
Trên người hắn đeo thêm bom, chả nhẽ khách sạn được phong tỏa rồi sao?
Thất thần được mấy giây cô cố gắng hết sức liều mình về phía trước lấy cây gậy cản lại chiếc rìu đang bổ xuống
Tiếng leng keng khi ma sát vang lên nhanh chóng, cô cũng có học võ nhưng người trước mắt rất to lớn cô e là không bì lại nổi
Tiếng cười khúc khích vang lên khiến cô dựng tóc gáy
Kẻ sát nhân: [ cuối cùng cũng gặp được một con chuột biết vùng vẫy ] ‘thích thú’
Khương Ninh Ngọc: [ tôi sẽ xem đấy là một lời khen ]
Kẻ sát nhân: [ mày là người đầu tiên tao gặp mà thú vị như thế đấy ] ‘cười to’
Khương Ninh Ngọc: [ không ấy mình nói thôi đừng cười được không? Đã không đẹp còn bị điên ]
Kẻ sát nhân: [ mày nói gì cơ? Mày giỏi nói lại tao nghe ]
Khương Ninh Ngọc: [ à còn bị điếc nữa ]
Kẻ sát nhân: [ tự tìm đường chết ]
Khương Ninh Ngọc: [ vừa sống lại sao tôi lại muốn chết chứ! ]
Kẻ sát nhân: [ tâm thần ]
Khương Ninh Ngọc: [ như rắn độc cả thôi ]
Tình hình bây giờ một người chạy một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571348/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.