................
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau
Những vệt nắng rọi xuống người cô khiến cô chợt tỉnh giấc
* Đừng hỏi tại sao bả vẫn có thể ngủ tại bả lạc quan đóa
Nghe thấy tiếng động ở bên cạnh, cô chợt mở bừng mắt lên
Nhìn những tên xăm trổ đầy mình ( có 2 người thôi à) bất chợt cô òa khóc to lên làm cả hai tên kia cuống hết cả lên
Lão Nhất: [ này này, bọn tôi cũng chưa làm gì cô có cần gào to lên như vậy không hả ]
Khương Ninh Ngọc: [ mấy người... mấy người tại sao lại bắt cóc tôi ] " khóc càng dữ dội hơn "
Lão Tần: [ không đói sao mà khóc ghê vậy, muốn khóc xong lăn ra chết luôn à ]
Khương Ninh Ngọc: [ không...không ] " sụt sùi "
Lão Tần: [ mỏi chân không ]
Khương Ninh Ngọc ' hỏi thừa, hai chân sắp tách khỏi người luôn rồi ' nghĩ như vậy nhưng cô lại nói [ tôi không * nấc* mỏi, tại sao mấy người lại * nấc* bắt cóc tôi hả ]
Lão Tần nhướng mày lên: [ bán người lấy tiền ]
Lão Nhất: [ đại ca nói nhiều với cô ta làm gì ]
Lão Tần: [ đói không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ đói ]
Lão Tần quăng túi đồ ăn xuống đất [ ăn đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ quăng vậy sao ăn? ]
Lão Tần: [ thả cô ta ra ]
Lão Nhất: [ uể đại ca không sợ nó chạy mất sao? ]
Lão Tần: [ nó chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571325/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.