Tử Nhạc một tay ôm chặt lấy eo nàng mà ấn vào người mình, tay kia chậm rãi kéo một bên vạt áo nàng xuống rồi ung dung cởi cài nhỏ trên cổ. Nàng ngân một tiếng trong cổ họng, tay liên tục giữ chặt y phục của mình không để hắn tiếp tục. Hắn tách môi một chút, hơi thở nóng quấn quanh bên tai nàng:
– Để yên, đồ ướt không thể tiếp tục mặc.
Đường Ân biết hắn lấy cớ nhưng lời nói cũng rất có lý, tay nàng chậm rãi buông ra, mắt nhìn theo y phục của mình rơi xuống. Lúc này trên người nàng chỉ còn chiếc yếm màu hồng đào, đủ để che đi nơi căng tròn đẹp đẽ. Làn da khi sương tái tuyết, mịn màng như ngọc, không một chút tì vết như đang toả sáng, chiếc cổ như thiên nga mảnh mai, thanh tú kết hợp cùng xương quai xanh mảnh dẻ, quyến rũ mê người. Thân thể nàng băng cơ, ngọc cốt, nếu ai nhìn thấy thì chỉ muốn chạm vào mà vuốt ve, ôm ấp.
Tử Nhạc ôm mỹ nhân trong vòng tay, cúi mặt tiếp tục quấn quít với đôi môi nàng. Càng hôn hắn càng muốn nhiều, càng muốn xâm nhập vào sâu hơn. Nàng tựa hồ ngã xuống trong lòng hắn, đôi môi không thể theo kịp sự cuồng bạo. Nàng thở gấp, đưa tay lên đẩy má hắn, miệng nỉ non vội vã:
– Tể tướng, đừng...đừng!! Ta không biết, ta không quen...
Tử Nhạc thơm vào lòng bàn tay đang chắn môi mình. Hắn cất giọng bên tai nữ nhân, câu chữ không hề đứt quãng như nàng mà rất từ tốn, chỉ vài chữ thôi nhưng nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai-nu-nhan-trong-long-vai-ac/3589391/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.