Bên hồ Thanh Liên có một cửa hàng nhỏ chuyên làm đồ ngọt, Ngụy Vô Tiện thèm bánh ngọt của nhà họ lâu nay, dịp Tết trở về một chuyến, liền nói phải mang về một ít, Lam Vong Cơ đương nhiên là nghe theo hắn. Chỉ là hắn và Lam Vong Cơ vốn định đi ra ngoài hít thở không khí, khi đó ánh mặt trời vừa phải, chiếu bên ngoài nhà ấm ấm áp áp, Ngụy Vô Tiện ngại quần áo mùa đông nặng nề, nghĩ đến thời tiết vừa phải, mình lại có linh lực, nên chỉ mặc quần áo hơi dày. Nhưng không ngờ mới đi được một lát thì trời nổi gió, tuy rằng gió không lớn cũng không thể nói là lạnh thấu xương, nhưng mùa đông tháng chạp thổi lâu vẫn rất lạnh, cửa tiệm kia lại cách hơi xa một chút, Lam Vong Cơ không muốn Ngụy Vô Linh bị gió thổi nhiều rồi lại cảm lạnh, nhìn bụng hắn hơi nhô lên, nói: "Để ta đi, ngươi nghỉ ngơi trước".
Ngụy Vô Tiện xưa nay luôn thích nhìn dáng vẻ Lam Vong Cơ bảo vệ hắn, không quấn lấy muốn đi cùng, chỉ cười gật đầu, chỉ chỉ vào quán trà bên cạnh, nói: "Vậy vất vả Nhị ca ca đi một chuyến, ta qua bên kia chờ. "
Lam Vong Cơ lắc đầu, nhẹ giọng nói một câu: "Không vất vả", mới buông tay Ngụy Vô Tiện ra.
Ngụy Vô Tiện đứng tại chỗ nhìn một hồi, rồi xoay người đi đến quán trà mà lúc trước hắn thường đi.
Ngụy tiểu công tử của Vân Mộng Giang thị sinh ra đã có một gương mặt đẹp đến mức 'trịch quả mãn xa' (một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-yen-uyen-luong-thi/2598483/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.