7.
Chỉ là mấy chữ ngắn gọn nhưng rơi vào trong tai chẳng khác nào một trận sấm sét rền vang, đợi đến khi mọi âm thanh dần dần bình thản thì lại vô thanh vô tức giống như mưa phùn ngày mưa.
Lam Vong Cơ vẫn ôm lấy hắn, mạnh mẽ mà kiên định, cánh tay ghì chặt vòng eo thon gọn, nhiệt độ cơ thể xuyên qua vải vóc truyền tới, ấm áp đến mức Ngụy Vô Tiện cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Hơn mười mấy ngày gần đây, rất nhiều lần rồi, Lam Vong Cơ đều hoặc nắm lấy tay hắn, hoặc là từ phía sau vòng tay ra trước ôm lấy hắn, hoặc là để hắn nằm lên đầu gối y... Ngụy Vô Tiện nhớ lại từng việc từng việc, nhưng cuối cùng lại chỉ nhớ được cảm giác ấm áp vững chãi bao kín lấy hắn khi đó. Khóe miệng Ngụy Vô Tiện run lên một cái, nói:
"Ngươi..."
Nhưng cuối cùng hắn không nói ra bất kỳ cái gì, chỉ khẽ than thở thêm lần nữa.
"Ngươi ấy."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng. Y ôm Ngụy Vô Tiện càng lúc càng chặt, hai lồng ngực dán sát với nhau, đầu Ngụy Vô Tiện ghé vào vai y. Lúc lâu sau, y cảm nhận được Ngụy Vô Tiện chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai mình. Tiếp đến, khi lồng ngực kề sát, nhiệt độ cơ thể dung hòa với nhau, y cảm nhận được tiếng tim đập của Ngụy Vô Tiện, thong thả nảy lên từng nhịp, càng đập càng nhanh, cuối cùng dần dần hòa tan cùng với tiếng tim đập rộn ràng của bản thân y. Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-xuan-vu-kinh-xuan/1151656/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.