6.
"Giờ Mão đã tới!!! Vạn vật tỉnh giấc!!! Thấy ngày tiễn đêm!!! Lên đường kịp lúc!!!!"
Ngụy Vô Tiện bỗng mở choàng hai mắt. Giọng của người gõ mõ cầm canh thản nhiên vang lên bên tai dần dần đi xa. Ngọn nến đặt giữa đại sảnh của khách điếm đã sớm cháy hết, vài sợi nắng sớm mỏng manh nhân cơ hội xuyên qua khe cửa từ đầu đến cuối vẫn chưa được đóng kín, sau đó lẳng lặng trải xuống sàn nhà lót đá xanh lạnh lẽo, sự tồn tại của những hạt bụi nhỏ đang khẽ lởn vởn trong thinh không được phơi bày dưới màu ban mai nhàn nhạt.
Khi phát hiện ra bản thân đang gối lên một nơi ấm áp thì hắn cũng có chút giật mình, mấy sợi tóc đen ma sát với vải lụa mềm mại rồi trượt xuống, nhiệt độ cơ thể của người còn lại trong phòng vẫn lưu lại nguyên vẹn trên gò má. Lúc này hắn mới kịp phản ứng, nhận ra rằng mình đang gối lên đùi Lam Vong Cơ. Sau đó hắn cảm nhận được ngón tay của y gạt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa đang che trước mắt hắn sang một bên, vô cùng nhẹ nhàng, vẫn ấm áp vẹn nguyên, tựa như hắn vẫn đang còn chìm đắm trong giấc mộng của riêng mình. Ngụy Vô Tiện nghe thấy Lam Vong Cơ hỏi:
"Dậy rồi?"
"Dậy rồi..." Ngụy Vô Tiện dụi dụi mắt, lại không biết có nên ngồi dậy khỏi đùi Lam Vong Cơ không: "Tại sao ta lại ngủ..."
Hắn nhớ lại chuyện tối hôm qua, ánh mắt bỗng dưng khựng lại. Từ lúc lá bùa kia nghiệm ra còn có "người thứ tư" ở trong đại sảnh, hắn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-xuan-vu-kinh-xuan/1151655/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.