Chương trước
Chương sau
6.
"Giờ Mão đã tới!!! Vạn vật tỉnh giấc!!! Thấy ngày tiễn đêm!!! Lên đường kịp lúc!!!!"
Ngụy Vô Tiện bỗng mở choàng hai mắt. Giọng của người gõ mõ cầm canh thản nhiên vang lên bên tai dần dần đi xa. Ngọn nến đặt giữa đại sảnh của khách điếm đã sớm cháy hết, vài sợi nắng sớm mỏng manh nhân cơ hội xuyên qua khe cửa từ đầu đến cuối vẫn chưa được đóng kín, sau đó lẳng lặng trải xuống sàn nhà lót đá xanh lạnh lẽo, sự tồn tại của những hạt bụi nhỏ đang khẽ lởn vởn trong thinh không được phơi bày dưới màu ban mai nhàn nhạt.
Khi phát hiện ra bản thân đang gối lên một nơi ấm áp thì hắn cũng có chút giật mình, mấy sợi tóc đen ma sát với vải lụa mềm mại rồi trượt xuống, nhiệt độ cơ thể của người còn lại trong phòng vẫn lưu lại nguyên vẹn trên gò má. Lúc này hắn mới kịp phản ứng, nhận ra rằng mình đang gối lên đùi Lam Vong Cơ. Sau đó hắn cảm nhận được ngón tay của y gạt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa đang che trước mắt hắn sang một bên, vô cùng nhẹ nhàng, vẫn ấm áp vẹn nguyên, tựa như hắn vẫn đang còn chìm đắm trong giấc mộng của riêng mình. Ngụy Vô Tiện nghe thấy Lam Vong Cơ hỏi:
"Dậy rồi?"
"Dậy rồi..." Ngụy Vô Tiện dụi dụi mắt, lại không biết có nên ngồi dậy khỏi đùi Lam Vong Cơ không: "Tại sao ta lại ngủ..."
Hắn nhớ lại chuyện tối hôm qua, ánh mắt bỗng dưng khựng lại. Từ lúc lá bùa kia nghiệm ra còn có "người thứ tư" ở trong đại sảnh, hắn và Lam Vong Cơ vẫn chưa hề quay về phòng, ngồi ở đại sảnh này nguyên một đêm. Thật ra Ngụy Vô Tiện cũng không sợ, trong lòng biết rõ nếu thật sự có người nào đó đang mai phục ở chỗ này, mặc dù bây giờ hắn đánh không lại thì người kia cũng chưa chắc đã đánh thắng được Lam Vong Cơ. Nhưng đợi liên tiếp mấy canh giờ, đêm khuya càng lúc càng sâu, xung quanh yên tĩnh đến cực điểm, ngọn nến trên bàn cố sức chống đỡ một lúc lâu cuối cùng cũng cháy sạch. Ngụy Vô Tiện ngồi trong bóng tối hồi lâu thì nặng nề ngáp một cái, phát hiện ra bản thân mệt chết đi được. Lúc đó Lam Vong Cơ nói:
"Ngủ đi."
Ngữ khí của y cũng thật bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Ngụy Vô Tiện định nói "không cần", nhưng lời nói đến miệng thì lại bị ngăn chặn bởi cái ngáp mà hắn không cách nào nhịn được. Ngụy Vô Tiện nói:
"Vậy ta đây nằm khoảng một canh giờ thôi, nếu Hàm Quang Quân có thấy chuyện gì thú vị thì cũng đừng quên nói cho ta biết đấy nhé."
Lam Vong Cơ nhẹ giọng đáp:
"Được."
Không ngờ vừa ngủ một giấc, đến lúc tỉnh dậy thì chuyện thú vị chẳng thấy đâu, lại thấy bản thân đang gối trên đùi Lam Vong Cơ rồi.
Một lúc nào đó Ngụy Vô Tiện cũng ý thức được bản thân mình ngủ gật trái gật phải, sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả mà ngã lên người Lam Vong Cơ, y cũng không đẩy hắn ra. Khi đó hắn cảm thấy như vậy rõ ràng là rất tốt mà... nhiệt độ cơ thể xuyên qua vải áo truyền đến, còn ấm áp hơn cả ánh nắng ban mai nhiều, ôn nhu ve vuốt từng tấc da thịt của Ngụy Vô Tiện, gần như là làm hắn muốn vùi sâu vào lòng người kia hơn. Ấm đến mức Ngụy Vô Tiện nhịn không được gối lên nơi đó mà ngủ thêm một chút, trong lòng thầm nghĩ thôi thì gối chốc lát thôi rồi lập tức dậy ngay.
Chẳng qua là hắn còn chưa kịp hạ quyết tâm rời đi hơi ấm của người bên cạnh thì bỗng dưng nghe được tiếng lưỡi kiếm rít lên ngoài cửa. Một người mặc bạch y đẩy cánh cửa còn chưa khép kín ra, vội vội vàng vàng hỏi:
"Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân có ở đây..."
Lam Vong Cơ còn chưa kịp lên tiếng trả lời thì người vừa tới đã đột nhiên la to một tiếng, giống như vừa thấy tình cảnh gì đó làm gã hoảng sợ cực kỳ.
Ngụy Vô Tiện đưa tay 'bộp' một tiếng chống tay vào cạnh bàn, nâng người dậy khỏi đùi Lam Vong Cơ, đầu tiên là đưa mắt nhìn tên đệ tử Lam thị đang đứng giữa cửa khách điếm nơi mà ánh nắng sớm mai chiếu vào, cũng mặc một thân giáo phục Lam thị vô cùng quen mắt, trợn mắt há mồm mà nhìn, một chữ cũng không nói nên lời. Sau đó Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà phì cười một tiếng, nói:
"Làm sao thế? Ngươi thấy quỷ à?"
Tên đệ tử Lam thị kia cứng ngắc nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, run rẩy nói:
"Ngươi... Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện nhìn theo ánh mắt của gã, phát hiện ra mình vẫn còn khoác ngoại bào của Lam Vong Cơ trên người, vừa mới ngủ một giấc tạm bợ dậy cho nên tóc tai rối bời. Lúc này cả ba người bọn họ đều đang đứng ở giữa đại sảnh của khách điếm, ngoại bào cùng một màu, được ánh mặt trời chiếu sáng, trắng tinh như tuyết. Ngụy Vô Tiện dù vội nhưng vẫn ung dung chỉnh chỉnh lại ống tay áo, cũng làm bộ làm tịch mà phủi phủi bụi bặm căn bản không tồn tại trên vạt áo, nói:
"Có gì hay mà nhìn, ta bị Hàm Quang Quân nhà các ngươi... À không phải, là ta đùa bỡn Hàm Quang Quân nhà các ngươi, được chưa?"
Tên đệ tử Lam thị này nhìn qua vẫn chỉ là một thiếu niên thôi, nếu đấu khẩu thì làm gì có cửa làm đối thủ của hắn, hiện tại đã tức đến mức máu dồn lên cổ họng rồi, suýt chút nữa đã phun đến tận trần nhà, cũng tương đối có vài phần phong phạm của Lam lão tiên sinh nhà họ lúc đau thấu tim gan. Lúc này Lam Vong Cơ mới nói:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện mang theo hứng thú nghiêng đầu sang nhìn y, thấy gương mặt của Lam Vong Cơ cũng không như ngày xưa bị hắn chọc đến mức cau chặt lại, chỉ là gật đầu với tên đệ tử Lam thị kia, nói:
"Có chuyện gì?"
Tên đệ tử Lam thị kia lấy lại bình tĩnh, cũng không nhìn Ngụy Vô Tiện nữa, xoay người hành lễ với Lam Vong Cơ, nói:
"Tông chủ và Lam lão tiên sinh gọi Hàm Quang Quân mau chóng quay về."
Lam Vong Cơ lập tức đứng dậy, nắm lấy Tị Trần, hỏi:
"Xảy ra chuyện?"
Thiếu niên nói ngắn gọn:
"Là Minh thất."
"Sao thế?" Ngụy Vô Tiện cũng đứng lên theo, duỗi mạnh thắt lưng một cái rồi gảy gảy ngọn tóc mình: "Có thứ đồ gì đó chạy mất hay sao?"
"Phải, à không, không phải..." Thiếu niên dường như không biết nên đáp thế nào, đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy Lam Vong Cơ gật đầu cho phép thì mới nói: "Phải... Đã bị mất mất một thứ!"
"Ồ?" Ngụy Vô Tiện cười đến hứng thú dạt dào: "Cuối cùng cũng có người không chịu nổi đồ ăn nhà ngươi, chạy đến Minh thất tìm xem có thứ gì đó để ăn hay không rồi à?"
Lời này nghe vào tai có ba phần không nghiêm túc, ba phần mang theo ý trêu chọc, thiếu niên xuất thân từ Cô Tô cũng không biết phải đáp như thế nào, nhưng chiếu theo cấp bậc lễ nghi thì lại không thể không đáp, tự mình phân vân một lúc lâu rồi cuối cùng quyết định nói:
"Là có một thứ đồ trong Minh thất bị trộm đi!"
Ý cười trên mặt Ngụy Vô Tiện lập tức biến mất:
"Bị trộm cái gì?"
Thiếu niên đáp:
"Một khối... Hung thi!"
Lúc Ngụy Vô Tiện đến Tương Châu, Lam Vong Cơ muốn hắn ngự kiếm. Khi đó cả người hắn chẳng còn chút sức lực nào, dang rộng hai tay, nói Lam nhị công tử đã dẫn hắn bỏ trốn thì phải làm cho đến cùng, lấy đâu ra đạo lý đã dẫn người ta bỏ trốn lại còn bắt người ta tự mình ngự kiếm chứ. Hắn vốn tưởng làm như vậy có thể khiến Lam Vong Cơ buông tay, không ngờ lại bị Tị Trần đưa đến Tương Châu.
Lúc về cũng không khác gì lúc đi, vẫn là hai người một kiếm, xé mây phá gió mà đi. Lam Vong Cơ ngự kiếm dừng ở trước sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ, còn Ngụy Vô Tiện vẫn chưa thay bộ ngoại bào trên người ra, bởi vì tò mò về thứ ở trong Minh thất cho nên chỉ lo bước theo Lam Vong Cơ lên từng bậc đá, không nghĩ rằng chỉ mới bước được vài bước đã bị đệ tử canh gác sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ vươn tay cản lại:
"Gia quy yêu cầu tư dung nghiêm chỉnh, tại sao ngươi không buộc gọn tóc?"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, đối diện với người trước mặt, trong mắt ngập tràn ý cười, lấp la lấp lánh, còn cố ý nhíu nhíu lông mày. Tên đệ tử kia thấy rõ gương mặt của hắn thì ngây người tại chỗ, lại nhìn qua Lam Vong Cơ đứng bên cạnh, biểu tình trên mặt giống hệt như thiếu niên đưa tin khi nãy, nhìn qua còn tưởng có thể ngất xỉu ngay lập tức hoặc là miệng phun máu tươi. Ngụy Vô Tiện cao giọng nói:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Hàm Quang Quân nhà các ngươi cho ta đấy, đương nhiên là ta phải mặc cho đẹp rồi!"
Hắn nói xong cũng không quên ung dung chỉnh chỉnh lại vạt áo, nghĩ đến việc hắn mặc ngoại bào của Lam Vong Cơ có thể làm cho mọi người ở Vân Thâm Bất Tri Xứ phản ứng thú vị như vậy thì hắn cũng không muốn cởi ra nữa.
Bọn họ đến Tương Châu cũng hơn mười ngày, những tông chủ ban đầu tụ tập ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã sớm lên đường hồi phủ, cho nên lúc này ở Minh thất chỉ có người của Lam thị, thấy Lam Vong Cơ đến tất cả đều hành lễ, chào y một tiếng "Hàm Quang Quân". Ngụy Vô Tiện nghênh ngang đi theo phía sau y, còn có Lam Hi Thần ở đây, những đệ tử Lam thị ở bên cạnh cũng không thể phản ứng quá trớn, thế nhưng lại đều không nhịn được mà hết lần này đến lần khác liếc trộm hắn, nhìn đến mức làm Ngụy Vô Tiện sắp không nhịn nổi mà phì cười, đành phải tự nhéo tay mình mà nhịn lại. Sau đó hắn nghe thấy tiếng Lam Vong Cơ gọi:
"Ngụy Anh."
Đám người tránh ra, Ngụy Vô Tiện vừa nhấc mắt đã thấy một cái rương thật lớn đặt trên mặt đất, nó được đúc từ huyền thiết, màu đen nhánh u lãnh như phát sáng dưới ánh nắng, bên trên khắc lít nhít từng hàng chú văn trấn áp tà túy, miệng rương cũng được dán đầy phù triện có pháp lực vô cùng mạnh, thế nhưng đã sớm bị xâm nhiễm thành một đoàn đen sì như mực. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Các ngươi phát hiện ra cái rương này bị mở phong ấn từ khi nào?"
Một tên đệ tử Lam thị đang ôm danh sách đồ trong kho của Lam thị đáp:
"Ngay tại tối hôm qua. Lúc trước tông chủ các nhà đưa pháp khí cùng tà túy thu được ở nơi đóng quân của Ôn thị đến đây, mấy thứ nghiêm trọng hơn đã được kiểm tra kỹ càng sau đó trấn áp, còn lại thứ này cũng không tính là hung sát, cho nên các nhà không biết nên xử lý thế nào, bởi vì còn có điều nghi vấn cần nghiệm xét, cho nên hai ngày nay mới bắt đầu lần lượt kiểm tra."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh cái rương, ngón tay gảy gảy vài tấm phù triện rách nát dán ở miệng rương, đột nhiên hỏi:
"Cái rương này là nhà nào đưa tới?"
Tên đệ tử Lam thị vừa trả lời kia có chút khó xử:
"Trên danh sách có ghi là Dự Châu Ân thị, đêm qua cũng đã phái đệ tử bổn gia sang hỏi, thế nhưng sáng nay lại nhận được câu trả lời là từ trước đến giờ nhà họ chưa từng đưa cái rương nào sang đây cả!"
Ngụy Vô Tiện cười nhạt, đưa mắt liếc Lam Vong Cơ một cái, rồi lại liếc Lam Hi Thần một cái, đứng thẳng người dậy rồi phủi phủi tro bụi trên tay:
"Có phải là Trạch Vu Quân đang nghĩ, phù triện trên miệng rương bị xé, vật trong này chắc chắn đã chạy rồi... Minh thất là trọng địa của Vân Thâm Bất Tri Xứ, tà túy không thể nào tự mình phá rương mà thoát ra, nhất định là có người lén lút động chân động tay."
Lam Hi Thần nở một nụ cười ôn hòa, hỏi:
"Tại sao Ngụy công tử lại hỏi như vậy?"
Ngụy Vô Tiện hất hất cằm về phía cái rương, nói:
"Loại rương này thường ngày hay dùng để nhốt những loại được miêu tả là hung thần ác sát gì gì đó, các vị đã sớm tạo thành thói quen, cho nên mới tưởng phù chú dán bên trên pháp lực cũng cao cường. Nhưng vừa rồi ta nhìn qua nhìn lại một chút, những cái bùa này đều chưa thành hình, chẳng qua là thủ thuật che mắt mà thôi."
Mấy đệ tử Lam thị đứng bên cạnh một người lại một người trợn tròn mắt. Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:
"Thậm chí những lá phù triện này cũng không phải là được dán lên cùng một lúc. Mấy ngày nay đã có người lén mở rương ra liên tục, sau đó lại dán một tấm phù triện khác lên, giả vờ như rương chưa bao giờ bị mở ra."
Mấy đệ tử quản lý kho chứa của Minh thất nhịn không được hô lên:
"Sao có thể chứ!"
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu:
"Nếu không phải ta tận mắt thấy thì trong chốc lát ta cũng không thể tưởng tượng được. Chẳng qua "thói quen" nhiều khi cũng là một điểm yếu trí mạng, các ngươi đã quen với việc Minh thất trấn áp tà tùy, Vân Thâm Bất Tri Xứ phòng thủ vô cùng kiên cố, quen với việc không ai có thể giở trò gian lận bên trong. Nếu như có người đi ngược lại với cái thói quen đó của các ngươi thì có thể ở dưới mắt các ngươi động tay động chân triển khai một trò đùa lớn!"
Nói đến chỗ này, hắn quay người chuyển mắt, đột nhiên chống hai tay lên rương, hỏi:
"Cái rương này, các ngươi đã từng mở ra chưa?"
Tất cả đệ tử Lam thị đều lắc đầu.
"Đấy." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ nắp rương: "Ta vừa mới nói đến đấy, 'thói quen' đấy..."
Sau đó hắn dùng sức, hai tay nâng lên, dưới ánh mắt của mọi người rầm một cái mở nắp rương ra!
Tất cả mọi chuyện tiếp theo chỉ xảy ra trong vòng một giây.
Nắp rương sắt 'lách cách' một tiếng mở ra, sau đó 'rầm' một tiếng nằm trên mặt đất. Phía trong rương vừa gặp ánh sáng thì đã nghe thấy tiếng kêu của một con vật vang lên. Ngụy Vô Tiện đang đứng bên cạnh lập tức hồn phi phách tán:
"Lam Lam Lam Lam Trạm! Có.... có có có chó chó chó chó...!"
Ánh mắt ngạc nhiên của mọi người lập tức đổ dồn về chỗ này mới phát hiện ra thứ trong cái rương chỉ là một con chó đen bé bé, thân hình không hề lớn, chỉ cần dùng một tay cũng có thể ôm đi, lúc này đang vừa nhảy lên nhảy xuống vừa gâu gâu sủa loạn với hai người trước mắt. Về phần vị Vân Mộng Ngụy công tử kia, lúc còn chưa thấy rõ thứ trong rương là gì thì đã bị cái thứ vừa nhào lên kia dọa cho lui lại vài bước, đợi đến khi nghe thấy tiếng chó sủa thì dứt khoát chạy một bước dài ra phía sau Lam Vong Cơ rồi nhảy lên lưng y, hai tay vòng ra trước ngực y quấn thật chặt, chỉ còn kém nước quấn luôn cả chân lên người Lam Vong Cơ nữa thôi.
Lam Vong Cơ nói:
"Im lặng."
Nói đến cũng lạ, Lam Vong Cơ vừa mới lên tiếng, con chó kia lập tức ngừng sủa, giống như là bị dọa sợ hết hồn, đuôi cũng cụp xuống, chỉ dám đứng im nghẹn ngào. Một đệ tử Lam thị đứng bên cạnh đem dây thừng đến, buộc vào cổ con chó sau đó nhanh chóng dắt nó đi chỗ khác. Lúc lâu sau Lam Vong Cơ mới buông mi nói:
"Ngụy Anh, không sao rồi."
Ngụy Vô Tiện vẫn còn ôm chặt lấy Lam Vong Cơ, vùi mặt vào vai đối phương, không ngừng lắc lắc đầu, mấy sợi tóc cọ cọ vào cổ Lam Vong Cơ, hai tay bám trước người như sắp khảm luôn vào trong ngực y đến nơi vậy. Hai người lưng ngực dán sát, Lam Vong Cơ cảm nhận được trái tim của người phía sau mình đập hoảng loạn, từng tiếng từng tiếng nện mạnh lên lưng y. Lam Vong Cơ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Ngụy Vô Tiện, nói lại lần nữa:
"Không sao rồi."
Một lúc lâu sau, đầu tiên là Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra trước mặt chỉ còn một đám đệ tử Lam thị đang giương mắt mà nhìn, nhìn trời nhìn đất nhìn mây nhìn gió, lúc này mới buông tay không quấn lấy Lam Vong Cơ nữa, sau đó cười gượng hai tiếng nói:
"Ha, ha ha ha, ha ha ha ha... Vừa rồi làm ta sợ chết đi được."
Lam Hi Thần giống như chưa thấy chuyện vừa xảy ra, chỉ hỏi:
"Làm sao Ngụy công tử biết được bên trong rương còn thứ gì đó?"
Ngụy Vô Tiện hắng hắng giọng, lắc đầu nói:
"Ta cũng không biết. Ta thấy đống phù chú được dán đi dán lại kia, nghĩ rằng có người đang muốn giấu gì đó trong rương, cầu phải ngày đêm tra xét. Cho nên ta mới mở rương, nói không chừng có thể nhìn thấy manh mối gì đó."
Hắn ra hiệu cho thiếu niên Lam thị đứng gần đó bước lên phía trước, nói:
"Ngươi nhìn thử xem, bên trong cái rương có thức ăn nước uống không?"
Thiếu niên Lam thị mặc dù vừa nãy đã thấy hắn có thể tùy ý xem xét tra hỏi, nhưng người có thể chân chính ra lệnh cũng đang đứng ở đây, vậy nên đành phải nhìn về phía Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ gật đầu, thiếu niên mới bước đến cạnh cái rương liếc mắt một cái, sau đó nhíu mày bẩm báo:
"Không có mấy thứ như Ngụy công tử nói, chỉ có..."
Hai chữ sau còn chưa nói ra thì Ngụy Vô Tiện đã hiểu, cười nói:
"Chỉ có phân chó thôi phải không?"
Thiếu niên gật gật đầu đáp lại. Ngụy Vô Tiện nói:
"Ta thấy con chó kia tinh lực dồi dào, không hề giống dáng vẻ đã bị bỏ đói vài ngày. Nói như thế có nghĩa là, ở trong rương vốn giấu thứ khác, nhưng sau khi thấy mọi người bắt đầu kiểm tra đến thì đã bị lấy đi rồi, đổi thành một con chó đặt vào bên trong."
Lam Hi Thần nói:
"Hành động này cũng không hợp tình hợp lý."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Cũng không phải là hoàn toàn không hợp tình hợp lý, nếu như đoán được người mở rương chính là..."
Hắn đột nhiên im tiếng, mấy đệ tử Lam thị đứng bên cạnh vẫn vểnh tai chờ hắn nói tiếp thì lại nghe thấy hắn thấp giọng nói với Lam Vong Cơ:
"Hàm Quang Quân, ra chỗ khác nói chuyện."
Lam Vong Cơ gật đầu, dẫn hắn đến cánh cửa nhỏ của gian phòng bên trái. Hai người đẩy cửa bước vào, thắp lên một ngọn đèn dầu, ánh mắt Ngụy Vô Tiện trở nên lạnh lẽo, nói:
"Thả chó trong rương mặc dù kỳ quái, nhưng nếu biết người mở rương là ta thì đúng là có vài phần đạo lý."
Lam Vong Cơ nói:
"Hôm nay sẽ ra lệnh cho đệ tử trong tộc đưa con chó kia xuống núi."
Ngụy Vô Tiện khoát tay, nói:
"Thứ đó không quan trọng, quan trọng là... bên trong từng có cái gì."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Ngươi nghĩ sao?"
"Ta không biết." Ngụy Vô Tiện nói: "Nhưng ta vẫn luôn nghĩ, ông chủ khách điếm ở Tương Châu kia tuy rằng thấy tiền sáng mắt, tin tức nhanh nhạy, nhưng nói đi nói lại cũng không phải tu sĩ trong tiên môn. Giám sát liêu ở Tương Châu cũng không đặt trong thành, cho dù ông ta có quen biết mấy tên Ôn cẩu thì có thể đi đào mộ của bọn chúng, lại còn đào liên tiếp hơn mười cỗ quan tài ra, hành động này cũng không phải dễ dàng mà thành công."
Lam Vong Cơ nói:
"Có người đưa tin đến cho ông ta."
Ngụy Vô Tiện gật đầu:
"Sự việc xảy ra vào thời điểm này cũng vô cùng khéo léo, các nhà giao nộp vật nọ vật kia đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, đại ca ngươi bận bịu, hết Thanh Đàm hội rồi còn yến tiệc. Cho nên việc lớn xảy ra gần đây như quan tài bị đào trộm này, tất nhiên là đến phiên ngươi phải đi Tương Châu."
Sau đó hắn nói:
"Lam nhị công tử không còn ở Cô Tô, chỉ còn một người cần giải quyết, đó chính là ta."
Ánh mắt của Lam Vong Cơ lạnh lẽo đến mức khiến người ta phát run:
"Thanh tâm đan."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, thanh âm trầm thấp nói:
"Đợi đến khi ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi lại đang ở Tương Châu, người phía sau màn kia đương nhiên có thể lợi dụng sơ hở, đương nhiên là nghênh ngang không cần kiêng kị ai, muốn làm gì thì làm. Không phải là ta nói nhà ngươi phòng bị không chu toàn, mà là người này hơn mười ngày nay vẫn chưa gây ra rắc rối gì lớn, làm việc đặc biệt kín đáo. Nếu như không phải hôm qua hắn quyết tâm phải lấy thứ đó đi thì nói không chừng còn phải qua một khoảng thời gian nữa mới có thể phát hiện được."
Ngụy Vô Tiện nói xong thì đột nhiên bật cười, nói tiếp:
"Điều duy nhất hắn không lường trước được ấy, nói chung chính là Lam nhị công tử mang theo cả ta đi Tương Châu đấy!"
Hơi thở của Lam Vong Cơ hơi trầm xuống:
"Thanh tâm đan của ngươi, có lẽ cũng không phải bị người đưa thuốc đến động tay động chân."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Manh mối chẳng phải đã quá rõ rồi sao, là bị chính người đang ẩn nấp trong nhà ngươi đổi. Người ngoài đến đều ở phòng dành cho khách, lúc các thế gia khác đến trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không chỉ có mình đệ tử gia nhân nhà các ngươi, đến chín phần là người mà ta và ngươi đều không quen, cho nên mới có thể dễ dàng trà trộn vào."
Lam Vong Cơ gật gật đầu, hỏi:
"Còn ngươi thì sao?"
Ngụy Vô Tiện sửng sốt: "Gì cơ?"
Lam Vong Cơ đáp: "Đã là lần thứ hai."
Ngụy Vô Tiện nhíu mày: "Lần thứ hai gì cơ?"
Lam Vong Cơ đáp: "Vừa rồi lúc con chó kia còn chưa sủa, trong rương có thứ bất ngờ nhảy lên, ngươi không đề phòng."
Ngụy Vô Tiện thản nhiên đáp:
"Đề phòng cái gì? Ta đây chỉ cần thấy chó là hai chân mềm nhũn, không đề phòng nổi, vừa nhìn thấy là chỉ muốn chạy, cũng không ngại nói cho ngươi biết... Muốn biết thì biết thôi, có thể làm được gì chứ?"
Giọng nói của Lam Vong Cơ càng trở nên nặng nề:
"Lúc trước trong khe núi ở Tương Châu, hung thi đột kích, ngươi cũng không đề phòng."
Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện đột nhiên lạnh hẳn xuống. Hắn nói:
"Hàm Quang Quân, ngươi có thấy ngươi quản hơi nhiều chuyện rồi không?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nói:
"Ngụy Anh, gọi hồn."
Ngụy Vô Tiện lại ngơ người lần nữa:
"Gì cơ?"
Lam Vong Cơ lặp lại:
"Gọi hồn."
Ngụy Vô Tiện bật cười:
"Chỗ này là Minh thất nhà các ngươi đấy, nếu thật sự có ác hồn thì cũng như vừa nãy bị khóa trong rương, ngươi bảo ta gọi ra kiểu gì?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt bỗng trở nên cực kỳ nặng nề, dưới chùm sáng của ngọn đèn dầu, đáy mắt trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết. Y nói:
"Chỗ này là phòng bên để đệ tử trẻ tuổi luyện tập, vốn có không ít cô hồn dã quỷ tồn tại, ngươi không cảm nhận được sao?"
Miệng Ngụy Vô Tiện hơi hé ra một chút, hầu kết trượt lên trượt xuống, nhìn chằm chằm lại Lam Vong Cơ, không nói ra được lời nào. Hồi lâu, hắn chỉ thản nhiên phun ra một câu:
"Không nói nữa, chẳng có nghĩa lý gì cả."
Ngụy Vô Tiện xoay người muốn rời đi, ngón tay còn chưa chạm đến cửa, kiếm quang đã lóe lên từ phía sau lưng, Tị Trần đón đầu hạ xuống, sau đó cường ngạnh dừng lại cách người Ngụy Vô Tiện một khoảng cách ngắn, kiếm phong thổi mấy sợi tóc trên vai Ngụy Vô Tiện bay tán loạn. Hắn nghe thấy thanh âm mang theo chút khiếp sợ của Lam Vong Cơ truyền đến:
"Ngụy Anh!!!"
Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, quay đầu cười lạnh, khoanh tay trước ngực lạnh giọng nói:
"Hàm Quang Quân không cần thử ta... Ta không gọi tử hồn đâu, bởi vì muốn gọi cũng không gọi được. Ở đây không gọi được, mà ở Tương Châu cũng không gọi được. Ngươi vừa lòng chưa?"
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ hơi hơi rung động, giống như muốn che đi cảm xúc nơi đáy mắt. Ngụy Vô Tiện nói:
"Hàm Quang Quân còn có cái gì muốn nói, còn có cái gì muốn hỏi nữa không? Nếu như nói xong hỏi xong rồi, ta..."
Câu nói đang còn dang dở của hắn khựng lại, sau đó hóa thành một trận run rẩy chạy khắp toàn thân. Bởi vì Lam Vong Cơ vừa mở rộng hai tay, sau đó ôm chặt hắn vào trong lòng.
Ngụy Vô Tiện theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng khí tức mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ che trời lấp đất kéo tới, quanh quẩn vương vấn, như khe suối trong veo dội lên tuyết lạnh, dần dần vuốt ve hết thảy những phiền muộn bực bội vừa bỗng dưng nổi lên dưới đáy lòng hắn. Sau gáy lại bắt đầu đau đớn, vẫn là vì cái dấu răng cố chấp kia, hết ngày này qua ngày khác không chỉ không biến mất mà Ngụy Vô Tiện còn cảm thấy dấu răng đó như khảm sâu vào xương cốt của bản thân, chói lọi mà khắc thành ba chữ Lam Vong Cơ.
Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện thấp giọng hỏi:
"Lam Trạm, ngươi làm gì vậy?"
Lam Vong Cơ dùng sức ôm lấy hắn, hai tay vòng lại siết chặt Ngụy Vô Tiện vào trong ngực, hơi thở thổi nghiêng qua vành tai hắn, bình tĩnh mà sâu lắng, giống như có vô số ước mong có thể mở miệng nói hết tâm sự với người mà y đang ôm trong lòng:
"Để mắt đến ngươi." Lam Vong Cơ nói từng chữ từng chữ một, thanh âm trầm thấp từ tính quẩn quanh bên tai Ngụy Vô Tiện: "Ngươi đã nói vậy, ta nhớ rõ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.