Đêm đó Lam Vong Cơ mãi chưa về, bữa tối là Lam Vân Hằng cùng ăn với Nguỵ Vô Tiện trong Tĩnh Thất. Sau đó Lam Vân Hằng ngồi chỉnh đàn trước bàn, Nguỵ Vô Tiện lấy tay chống cằm nhìn sang.
Nhìn một hồi, Lam Vân Hằng đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Tại sao cứ nhìn ta?"
Nguỵ Vô Tiện "phụt" cười: "Chờ lúc ngươi không tập trung, phạt ngươi chép một lần gia quy".
Lam Vân Hằng: "......"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là nhớ tới khi còn nhỏ ngươi không chịu tập đàn, hình như cũng không phải là lần đầu tiên nghe người ta nói. Khi đó có bị phạt không?"
Lam Vân Hằng lắc đầu, suy nghĩ một chút, lại gật gật đầu, nói: "Phụ thân không phạt, trước đó sư huynh phạt".
Nguỵ Vô Tiện hứng thú dạt dào: "Phạt thế nào?"
Lam Vân Hằng nói: "Lúc đầu phạt bốn lần khẽ tay, sau đó quỳ một trận trong từ đường".
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Khi đó ngươi mấy tuổi?"
Lam Vân Hằng nói: "Hơn bảy tuổi".
Nguỵ Vô Tiện liền cười: "Tiểu Lam công tử nha, ngươi cũng thật là có bản lĩnh, so với ta còn lợi hại hơn. Lúc ta bị phạt quỳ trong từ đường nhà các ngươi, ít nhất cũng 15 tuổi".
Lam Vân Hằng ngước mắt lên khỏi dây đàn, hỏi: "Tại sao ngươi bị phạt?"
Nguỵ Vô Tiện càng thêm hào hứng: "Một lần ban đêm lén xuống núi mua rượu, trở về bị phụ... Ồ, khi đó y còn nhỏ quá, xấp xỉ bằng ngươi bây giờ, kêu 'phụ thân ngươi' thấy kỳ quái --- xuống núi mua rượu bị Lam Trạm bắt gặp. Ta để tránh bị phạt, bổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thuy-ky-van-doan/546494/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.