Lam Cảnh Nghi đi trước, Lam Tư Truy theo sau, cả hai luôn đi chậm hơn vài bước so với đám người. Bây giờ trong thành Cô Tô là một khung cảnh náo nhiệt, cho dù là đám đệ tử xưa nay bị trói buộc bởi gia quy cũng cảm thấy vui theo, trên mặt đám thiếu niên đều mang theo vẻ hào hứng. Còn hai người ủ rũ phía sau thì có hơi khác biệt.
Lam Cảnh Nghi nắm chặt tay. Chẳng lẽ hắn không thấy được nỗi phiền muộn mấy ngày nay của bằng hữu mình sao? Chỉ là một trong hai nên tươi tỉnh hơn, giả bộ không biết để bày ra một khuôn mặt vui vẻ, cố gắng tìm chủ đề để mà trò chuyện với Lam Tư Truy: giống như lúc săn sẽ gặp những thế gia nào? Lần này bọn họ muốn săn yêu thú gì, nên đưa lễ vật gì cho Ngụy tiền bối.
Lam Tư Truy cũng không hăng hái lắm nhưng vẫn cố tươi tỉnh lên vài phần, cùng hắn trò chuyện vài câu về đại hội săn bắn, đây đúng là cách tốt để khiến cậu phân tâm mà. Dù sao thời gian cũng gấp gáp, bọn họ cũng phải phụ trách việc tuần tra trước khi đại hội diễn ra, rất nhanh đã đem sự lo lắng của mình vứt qua một bên. Thừa dịp nghỉ lúc thay ca, bọn họ nói với đệ tử trông giữ yêu thú là muốn xem qua các yêu thú, thẩm tra đối chiếu so sánh hai ngày mới khó khăn quyết định được mình sẽ săn yêu thú nào trong kì đại hội này.
Lúc đầu bọn họ tính tìm yêu thú có bộ phận và lớp da có thể dùng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/994272/chuong-15-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.