Làn gió ẩm ướt xuyên qua mái hiên, thổi màn che lên. Ngụy Vô Tiện đưa tay nâng chén trà, chén trà vẫn còn ấm "Lam Trạm mời Trạch Vu Quân xuất quan...lúc y nói chuyện này với ta, ta rất tự trách. Nếu không phải ta sinh bệnh, nếu không phải do ta cần người khác chăm sóc. Nếu không phải thanh danh của ta hỏng bét, nếu không phải ta không cẩn thận, nếu không phải ta làm cái này cái kia, hoặc điều gì đó tương tự khiến bản thân sinh bệnh"
Ánh mắt của hắn từ tách trà rồi rơi xuống đôi môi mím chặt của Lam Hi Thần, bàn tay kia rõ ràng đã nắm chặt lại. Hắn thở dài, biết người trước mặt cũng đang nghĩ đến cố nhân của mình, lại tiếp tục nói "Sau này, dần dần ta cũng hiểu ra, luôn cân nhắc so đo chính mình, thực tế đã đánh giá thấp Lam Trạm, không phải lúc nào y cũng hành động 'vì người khác'.
Lam Vong Cơ nói: Nên như vậy. Nên như vậy, rất thẳng thắn, rõ ràng, cho dù nhận được câu trả lời hay phản ứng như thế nào thì y sẽ bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn. Chống đối lại sự cáo buộc của ngàn người trên Kim Lân đài, sau việc ở miếu Quan Âm nhận lấy vị trí Tiên đốc. Không màn thị phi.
Ngụy Vô Tiện không khỏi cười, vị đắng của trà đi xuống cổ để lại vị ngọt dịu nhẹ, hắn tự nhủ trong lòng: Ta thích nhất điểm này của y.
Bàn tay siết chặt của Lam Hi Thần thả lỏng ra, đôi môi hé mở. Dường như hiểu được sự rung động của hắn tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/234647/chuong-6-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.