Ngày hôm sau Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi giúp hắn đi xuống đất, Ngụy Vô Tiện phát hiện chuyện này cũng thật không dễ dàng như hắn tưởng. Đừng nói hai bước, hắn thậm chí còn không còn không có cách nào đứng lên.
Chân bỏ xuống đất, giẫm trên mặt đất mà cứ giống như giẫm trên một khối bông, hắn một mực đứng dậy, hai cái chân miễn cưỡng trở thành cái cọc gỗ, vừa đứng lên thì liền không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể liền quỵ xuống. Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy vội vàng đỡ hai bên hắn. Hai tiểu bối dù không cao lớn nhưng cũng có sức lực, dễ dàng dìu hắn lên giường.
Ngày hôm đó, Ngụy Vô Tiện tức giận vỗ vỗ chân của mình, khiến Lam Vong Cơ bối rối nhìn hắn, hỏi "Chân không thoải mái sao?" y đưa tay muốn xem thử, Ngụy Vô Tiện theo bản năng mà né tránh, hai người chỉ mặc trung y ngồi trên giường nhìn nhau sững sờ, hắn đành xấu hổ cười cười hai tiếng, nói "Không có không có, chính là ngủ nhiều, chân bị đè..."
Lam Vong Cơ thật sự tin, nhíu mày nghiêm túc nói với hắn "Giường lớn, đừng nằm nghiêng"
Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, cười híp mắt nói đùa "Nhưng bên cạnh ngươi ấm mà"
Lam Vong Cơ không nói, im lặng lên giường và nằm xuống. Nằm kế bên, Ngụy Vô Tiện nhìn đối phương một chút, cảm thấy bầu không khí của hai người họ có chút kì quái, nhưng cũng không biết có cái gì kì quái. Mệt mỏi suốt một ngày, hắn rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, thậm chí còn ngủ đến buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/234639/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.