Hạ sơn
Cuối năm, trời trở rét.
Tuyết rơi phủ trắng núi rừng Loạn Táng Cương, ấy thế mà cây ngọc lan kia vẫn vươn mình xinh đẹp.
Thời điểm Lam Vong Cơ đứng dưới gốc hoa trông thấy bóng dáng Ngụy Vô Tiện là vào một buổi sáng sớm tuyết bay đầy trời.
Áo choàng hắc sắc lẳng lặng nằm trên vai Ngụy Vô Tiện. Hắn khẽ xoay người, đôi mắt sáng lên như thần, môi nở nụ cười rồi vươn tay bẻ một cành hoa, sau lại khẽ vuốt cằm, hôn lên nụ hoa e ấp trên tay.
Gió nổi lên, lướt qua khoảng cách giữa hai người, ve vuốt đôi môi hơi mở, đôi lông mày của ai kia rồi mang sương tuyết đi tới xa xa những ngọn núi mờ ảo.
Thành thực mà nói, đóa ngọc lan kia thật đáng ghen tị biết mấy.
Lam Vong Cơ đã nghĩ như vậy.
Nụ hoa được Ngụy Vô Tiện hôn lên nở rộ đẹp mắt, hắn còn cố ý ngậm lấy một cánh hoa, không nhanh không chậm tiến lên mấy bước, ôm lấy Lam Vong Cơ, trao y một nụ hôn sâu.
Giữa không gian bốn bề tuyết trắng, trong mắt ta chỉ có một mình ngươi. Lam Vong Cơ ôm lấy eo hắn, đem ôn nhu một đời này nâng niu hắn trong tay, dẫn dắt nụ hôn triền miên không dứt. Rồi lại cảm nhận được hương thơm thanh đạm theo môi lưỡi Ngụy Vô Tiện, phủ lấy toàn bộ giác quan y.
"Ăn ngon không nào, thỏ nhỏ?"
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, lẳng lặng ngậm lấy cánh hoa ngọc lan, đôi tay ve vuốt ái nhân ngọt ngào trong lồng ngực.
Ngụy Vô Tiện mỉm cười nựng cằm Lam Vong Cơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ta-nga-nhat-lu-hon-thuc-quan-bach-the-than/188732/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.