Năm thứ mười ba
Người ta già đi khi họ nhớ về một ai đó.
Ngụy Vô Tiện nghĩ tới câu nói ấy khi ngồi trong điện Phục Ma sưởi ấm.
Ác linh trên Loạn Táng Cương đã được hắn độ hóa đến phân nửa, số còn lại đa phần không còn hung hãn, thậm chí còn quen thuộc với hắn không ít, đôi khi chúng còn chịu giúp Ngụy Vô Tiện làm đất làm cỏ trồng cây.
Có thể là do đột nhiên rảnh rỗi, Ngụy Vô Tiện thật vất vả mới có thời gian ngồi ngẫm lại cuộc sống của mình hôm nay.
Lam Hi Thần suốt mười mấy năm qua vẫn đều đặn cách nửa năm đưa Lam Tư Truy tới đây thăm hắn, cùng hắn chuyện trò những chuyện xảy ra ở bên ngoài, cũng nói một chút về cuộc sống của Giang Trừng cùng Kim Lăng.
Mới đầu, Ngụy Vô Tiện đối với những tin tức này còn khá nhạy cảm, vừa chờ mong lại vừa mâu thuẫn. Nhưng đến giờ, hắn đã có thể vô tư cùng Lam Hi Thần trò chuyện, thậm chí còn có thể đưa ra một chút ý kiến giải quyết các vấn đề Vân Mộng Giang thị đang gặp phải, cậy nhờ Lam Hi Thần nghĩ cách mách nước khéo cho Giang Trừng.
Chắc là già thật rồi. Ngụy Vô Tiện không khỏi suy tư. Rất nhiều chuyện bây giờ chỉ cần nhìn một chút là thông tỏ.
Con thỏ kia phụng bồi hắn nhiều năm. Mặc dù nó chưa từng nguyện ý cùng hắn xuống núi đi dạo, nhưng nó dường như chẳng hề già đi, vẫn luôn trẫm mặc yên tĩnh như thế. Những lúc ngoan ngoãn, nó có thể an ủi đáy lòng gợn sóng thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ta-nga-nhat-lu-hon-thuc-quan-bach-the-than/188731/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.