Năm thứ chín
Ngụy Vô Tiến sớm đã không còn nhớ mình đã ở đây độ hóa bao nhiêu ngàn oán linh, giống như cách hắn không nhớ được mình đã bị nhốt ở Loạn Táng Cương bao nhiêu năm.
Mà không đúng, giờ đây hắn không thể nói là "bị nhốt" được.
Từ khi Lam Vong Cơ cho phép hắn ra khỏi kết giới, Ngụy Vô Tiện mỗi tháng sẽ cải trang sao cho người khác không nhận ra rồi xuống núi một lần, đến thành trấn Di Lăng mua chút đồ mang về. Lặp lại hư thế vài lần, Ngụy Vô Tiện cảm thấy chất lượng cuộc sống của hắn tăng lên không ít. Thậm chí giờ đây hắn còn tự làm được cái cửa chắn gió cho Phục Ma điện, tránh gió đông thổi tới đau chân.
Thế nhưng hết thảy đều chẳng bao giờ nói với Lam Hi Thần cùng Lam Nguyện mỗi lần bọn họ đến thăm, hắn không muốn hai người thêm phiền toái. Cho nên chỉ có thể nói rằng mình đốn cây tự làm, khiến Lam Nguyện thấy lạ kì hồi lâu.
"Ngươi thì sao? Thỏ đại ca?" Ngụy Vô Tiện khoanh tay lại.
Trên bàn đá Phục Ma điện trải ra hai bộ quần áo, một trắng một đen. Con thỏ kia vẫn rất lì lợm ngồi im không nhúc nhích trên bộ đồ đen, nhìn cứ như là không muốn để Ngụy Vô Tiện mặc nó lên người vậy.
Ngụy Vô Tiện vừa nghi vừa tò mò, tay lại cố ý muốn kéo lại bộ đồ đen nọ. Thỏ thấy hắn thế càng dứt khoát nằm im đó, lại còn nằm sấp xuống. Đây chính là không muốn thương lượng, một chút cũng không chịu nhường.
"Thật là, cái kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ta-nga-nhat-lu-hon-thuc-quan-bach-the-than/188727/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.