Năm thứ tám
"Ta đi thật nè, ngươi chắc chắn không muốn cùng đi đấy chứ?"
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, mi mắt hơi nhíu.
Thỏ trắng vẫn đứng bên trong kết giới, đôi mắt nhạt màu hướng hắn nhìn chằm chằm.
"Thật sự không cản?" Khóe môi Ngụy Vô Tiện hơi nhếch lên. "Ta mà đi rồi sẽ không về nữa đâu."
Không sai, Lam Trạm đã chịu để hắn ra ngoài.
Buổi sớm hôm đó, Ngụy Vô Tiện chợt phát hiện chính mình cũng có thể mở kết giới của Lam Trạm giống như Lam Hi Thần vậy. Tay vừa chạm tới, hồn thể ngưng đọng khẽ di chuyển, cuối cùng mở một lối ra bên ngoài.
Đột nhiên phát hiện ra điều mới mẻ, Ngụy Vô Tiện đi tới đi lui ra ra vào vào kết giới thật nhiều lần, còn tự vỗ mặt mình rõ đau mới có thể khẳng định hắn không nằm mộng.
"Vậy thì nhớ bảo trọng nha." Nhìn ánh mắt kiên định mà cố chấp của thỏ nhỏ, Ngụy Vô Tiện vuốt ve tay áo, sải bước rời đi, đi như là một con mãnh hổ được thả về núi.
Bóng lưng kẻ mặc y phục hắc sắc đơn bạc càng lúc càng xa, mái tóc đen dài cùng dây buộc màu đỏ cũng dần biến thành một dấu chấm nhỏ trên đường, chỉ một lúc đã không còn thấy rõ. Thỏ trắng đứng trong kết giới, hồn thể lam nhạt lần nữa dịch chuyển, khép lại lối đi vừa mở vì Ngụy Vô Tiện. Tai thỏ rũ xuống, đi đến bên dấu chân còn lưu lại của Ngụy Vô Tiện vừa rồi, nhẹ nhàng nằm xuống, hai mắt nhắm lại.
Ngươi đến Vân Mộng ư? Vân Mộng rất vui đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ta-nga-nhat-lu-hon-thuc-quan-bach-the-than/188726/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.