Nguỵ Vô Tiện dựa theo đơn lấy thuốc, nghe dược sư lải nhải lắm điều căn dặn rồi đem thuốc cẩn thận cất vào ngực, nhưng không biết vì sao lại không muốn trở về ngay.
Hắn không muốn nhìn thấy Lam Vong Cơ bị thương, cũng không muốn nhìn Lam Vong Cơ lo lắng cho hắn.
--- Rõ ràng người bị thương là Lam Vong Cơ, tại sao nhìn hắn lại lo lắng như vậy?
Nguỵ Vô Tiện hồi tưởng lại mấy ngày này Lam Vong Cơ vì mình làm mọi việc, giúp hắn tu luyện, lại còn chiếu cố sinh hoạt thường ngày của hắn, càng nghĩ càng chán nản. Đột nhiên cảm giác rằng, dù hắn đối với Lam Vong Cơ tốt thế nào, cũng không thể bằng một phần đối phương tốt với hắn.
Hắn giống như hôm bị mất trí nhớ, đi loanh quanh khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ như một linh hồn vất vưởng. Cũng không biết đi bao lâu, ngẩng đầu một cái, bỗng nhiên cảm giác toà nhà này khá quen.
Bảng hiệu bên trên viết hai chữ "Cổ thất"
Trước đó Lam Vong Cơ có dẫn hắn đi xem lại các nơi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nguỵ Vô Tiện gật gù đắc ý nghĩ nghĩ, nhớ lại hình như nơi này dùng để cất giữ các đồ vật có giá trị hoặc có ý nghĩa đặc biệt.
Những thứ này nói chung đều không có gì, mặc dù luôn tự cho mình là trí nhớ không tốt, Nguỵ Vô Tiện vẫn nhớ ra: Lam Vong Cơ hình như có đề cập đến chuyện năm đó y ở nơi này, vì say rượu mất khống chế, đã dùng ấn sắt Ôn Thị in lên ngực cái sẹo kia.
"...."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479670/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.