8.
Y sư kiểm tra cho hắn một lượt, xác nhận mấy lần hiện tại tình trạng cơ thể của hắn không có gì đáng ngại. Nhưng về phần đến tột cùng vì sao mất trí nhớ, cũng như lúc nào trí nhớ mới có thể khôi phục, hắn cũng không đưa ra được đáp án chuẩn xác.
Cuối cùng cũng chỉ là kê một ít đơn thuốc điều trị.
Nguỵ Vô Tiện nóng lòng nhất lại biết vấn đề không có cách giải quyết, trong lòng không tránh khỏi có hơi thất vọng.
Lam Vong Cơ đi theo y sư lấy thuốc. Hắn ở trong Tĩnh thất cứ đi tới đi lui, hi vọng nhìn những bài trí trong phòng, có thể nhớ ra cái gì đó.
Nhưng kết quả là, bất luận thấy cái gì, hắn đều cảm thấy mới lạ, cảm giác vẫn như lần đầu tiên nhìn thấy vậy.
Hắn đi đến ngồi xuống bàn trà bên cạnh, trông thấy đàn của Lam Vong Cơ đặt ở phía trên, tiện tay gảy lên dây đàn một chút, phát ra tiếng đàn du dương.
Lúc này mới ý thức được: Tại sao hắn có thể tuỳ tiện đụng vào đồ của người khác như vậy chứ.
Nghĩ thế nên vội vàng thu tay lại.
Còn chưa kịp đi ra, Lam Vong Cơ đúng lúc trở về, trong tay bưng một bát nước thuốc nóng hổi, tựa hồ là vừa mới sắc xong. Nhìn thấy cảnh này liền hỏi: "Ngươi muốn đàn sao?"
Nguỵ Vô Tiện làm chuyện xấu bị bắt gặp, có chút lúng túng "Ách" một tiếng.
May mà Lam Vong Cơ cũng không truy cứu đến cùng, nói: "Đến uống thuốc đi."
Nguỵ Vô Tiện "Ừ" một tiếng liền vươn tay ra tiếp, đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/269176/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.