Ngụy Vô Tiện run rẩy mở to đôi mắt, hoài nghi nhân sinh, thấy vẻ mặt không thể xâm phạm uy nghiêm của Lam Vong Cơ, đành phải chậm rì rì bước xuống giường, ủ rũ cụp đuôi đi đến gian cách.
Nhìn bóng dáng cô đơn nhỏ bé của hắn, Lam Vong Cơ trước nay xử sự luôn dứt khoát, đột nhiên có chút hối hận. Hai chữ "hối hận" này tuy bình thường, nhưng đối Lam Vong Cơ quả thực quá xa lạ, vừa hiện lên ở trong đầu Lam Vong Cơ, cả người y liền ngẩn ra, nhưng chỉ trong chốc lát, cảm giác xa lạ này đã bị lý trí che giấu thay thế.
Cho dù có chút cảm giác hối hận, nhưng điều này cũng không đủ để Lam Vong Cơ đem đứa nhỏ ôm lên trên giường mình ngủ chung.
Hơn nữa những đứa nhỏ lớn lên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nào có thể tùy tiện mà làm, bọn họ đều là dưới sự nghiêm khắc quản giáo mà trưởng thành. Y khi mới bốn tuổi, đã phải bắt đầu ngủ một mình, tự lo liệu sinh hoạt cuộc sống hàng ngày của mình, Ngụy Anh nếu đã đến nơi này, như vậy cũng không thể có ngoại lệ, hắn phải thích nghi......
Ngụy Vô Tiện một mình một người trở về gian cách, thân hình nhỏ bé của hắn nằm ở trên giường lớn lạnh băng, nghĩ mình ngàn dặm xa xôi gặp muôn vàn khó khăn mới đến được Cô Tô, mong chờ lâu như vậy cuối cùng cũng có thể cùng phu quân đoàn tụ, hôm nay gặp mặt lại hỏng bét, tuy rằng lúc tắm rửa y vẫn khá tốt, nhưng muốn cùng nhau ngủ ở gian trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-phu-quan-om-om/1106346/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.