Ngụy Vô Tiện run rẩy mở to đôi mắt, hoài nghi nhân sinh, thấy vẻ mặt không thể xâm phạm uy nghiêm của Lam Vong Cơ, đành phải chậm rì rì bước xuống giường, ủ rũ cụp đuôi đi đến gian cách.
Nhìn bóng dáng cô đơn nhỏ bé của hắn, Lam Vong Cơ trước nay xử sự luôn dứt khoát, đột nhiên có chút hối hận. Hai chữ "hối hận" này tuy bình thường, nhưng đối Lam Vong Cơ quả thực quá xa lạ, vừa hiện lên ở trong đầu Lam Vong Cơ, cả người y liền ngẩn ra, nhưng chỉ trong chốc lát, cảm giác xa lạ này đã bị lý trí che giấu thay thế.
Cho dù có chút cảm giác hối hận, nhưng điều này cũng không đủ để Lam Vong Cơ đem đứa nhỏ ôm lên trên giường mình ngủ chung.
Hơn nữa những đứa nhỏ lớn lên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nào có thể tùy tiện mà làm, bọn họ đều là dưới sự nghiêm khắc quản giáo mà trưởng thành. Y khi mới bốn tuổi, đã phải bắt đầu ngủ một mình, tự lo liệu sinh hoạt cuộc sống hàng ngày của mình, Ngụy Anh nếu đã đến nơi này, như vậy cũng không thể có ngoại lệ, hắn phải thích nghi......
Ngụy Vô Tiện một mình một người trở về gian cách, thân hình nhỏ bé của hắn nằm ở trên giường lớn lạnh băng, nghĩ mình ngàn dặm xa xôi gặp muôn vàn khó khăn mới đến được Cô Tô, mong chờ lâu như vậy cuối cùng cũng có thể cùng phu quân đoàn tụ, hôm nay gặp mặt lại hỏng bét, tuy rằng lúc tắm rửa y vẫn khá tốt, nhưng muốn cùng nhau ngủ ở gian trước lại không thể hiểu được tại sao y lại hung dữ như vậy.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, hiện tại có thể có phòng ngủ tốt như vậy, có một chiếc giường mềm mềm cùng chăn bông, so với màn trời chiếu đất như trước kia thì tốt hơn nhiều.
Ngụy Vô Tiện vẫn rất biết ơn Lam Vong Cơ, biết ơn thúc phụ, biết ơn đại ca đã thu nhận mình.
Chỉ là phu quân, không bằng cứ ở trong mộng còn tốt hơn......
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, hy vọng mình có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, như vậy sẽ có thể ở trong mộng gặp được phu quân.
Hừ, sau khi nhìn thấy Lam Trạm ở trong mộng, nhất định phải hỏi y một chút, vì cái gì mà không chịu ôm ta, không còn thương ta nữa sao?
Một đêm không mộng, giờ Mẹo ngày thứ hai, Ngụy Vô Tiện đã bị Lam Vong Cơ đánh thức.
Có chút áy náy về chuyện tối hôm qua, Lam Vong Cơ đã tự mình ôn nhu giúp hắn mặc y phục, cột tóc, mang mạt ngạch. Y động tác nhẹ nhàng, ngữ khí ôn hòa, trấn an tâm hồn đang bị tổn thương của Ngụy Vô Tiện, thảo nào ở trong mộng không nhìn thấy được phu quân, bởi vì y đã ở bên cạnh ta rồi!
Hắn được Lam Vong Cơ mang đi rửa mặt, sau đó dùng đồ ăn sáng, Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới những chiếc bánh bao trong bữa sáng vẫn được nhồi đầy rễ cây rau đắng ngắt và lá rau thối, còn có canh, giống như thứ nước ôi thiu mà mình uống trong mấy ngày trước, đồ ăn thật sự ăn cũng không ngon hơn so với hồi mình còn lưu lạc......
Xem ra nhà Lam Trạm hiện thực có hơi nghèo, nhưng mà không sao cả, ít nhất sẽ không đói bụng, cũng không phải không có chỗ ở, ta sẽ không ghét bỏ.
Giống như lời nương cùng cha thường xuyên nói một câu, cái gì gà cái gì cẩu nha...... Đúng rồi, chính là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó!
Sau khi ăn sáng xong, Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ đưa đến chỗ đệ tử học.
"Ngụy Anh, còn nhớ đường đi từ Tĩnh Thất đến đây."
"Ừm, nhớ rõ!"
"Sau khi tan học, tự mình về Tĩnh Thất, không được chạy loạn."
"Được!"
Ở trong phòng học, Ngụy Vô Tiện gặp được Lam Tư Truy, hắn đã kết bạn được với một vài đứa nhỏ khác, tuổi tác họ ngang nhau, hơn nữa rất nhanh đã quen thân.
Ngụy Vô Tiện chính là đệ tử ngoại môn sơ giai học chi❶, mới nhập học được mấy tháng, trước đây đều là được dạy đọc thuộc Quy Phạm tập, hiện tại được dạy viết chữ cùng với văn học lễ học và các kiến thức khác, công thế pháp ở giai đoạn luyện khí, còn được dạy kiếm thuật cơ bản, mấy chục đứa nhỏ này đều tầm khoảng năm sáu tuổi, có người là con cháu thế gia quan lại thương nhân, có người thì lại là không cha không nương hoặc là đứa trẻ mồ côi ăn xin, đều phải trải qua yêu cầu khảo sát sàng lọc, mới có thể nhập môn, hai năm mới xét tuyển một lần. Ngụy Vô Tiện ở đây là người nhỏ tuổi nhất, sau này cũng phải đi theo các đệ tử khác cùng nhau tu luyện và học tập.
(❶Sơ giai học chi: Học sinh tiểu học.)
Chương trình học một ngày nhanh chóng kết thúc, buồn chán nhạt nhẽo, sau khi tan học Lam Tư Truy mang Ngụy Vô Tiện đi đến xem tẩm khu❷, toàn bộ tẩm khu là một cái khu vườn lớn rất xinh đẹp, danh Vườn Trẻ, bên trong có một ít phòng ốc lương đình hóng gió cùng mấy bồn hoa nhỏ, phong cảnh tao nhã, sở hữu sơ giai❸ đệ tử ngoại môn đều ở tại nơi này, ngoại trừ bữa trưa ăn ở phòng học hoặc gần nhà ăn giáo trường, còn lại đồ ăn sáng cùng bữa tối đều được lo ở Vườn Trẻ, bởi vì tuổi tác của các đệ tử đều tương đối nhỏ, cho nên cho dù tan học cũng có giáo tập tiên sinh tại đây trợ giúp chăm sóc và điều chỉnh những lời nói việc làm của bọn nhỏ, thời gian tự hoạt động cũng không thể đùa giỡn, tốp năm tốp ba chỉ có thể tụ tập bên nhau nhẹ giọng nói chuyện phiếm.
(❷Tẩm khu: Giống như ký túc xá.
❸Sở hữu sơ giai: Người mới bắt đầu học.)
Trong viên khu nội có mấy gian phòng ốc rộng rãi sáng sủa, Lam Tư Truy đưa Ngụy Vô Tiện tham quan phòng ngủ của mình, mỗi phòng ngủ đều được bày năm chiếc giường, năm cái bàn, sạch sẽ ngăn nắp, không nhiễm một hạt bụi. Những môn sinh nhỏ này chỉ mới vài tuổi, đã phải học cách sửa sang lại nội vụ của mình.
Nhưng mà rốt cuộc thì mới tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, tuổi của mấy hài đồng đều rất nhỏ, mặc dù quản lý nghiêm khắc, nhưng vẫn là chưa đủ để ổn định, đóng cửa lại, không tránh khỏi được tiếng vui cười đùa giỡn, Ngụy Vô Tiện cũng đang ở trong phòng ngủ của Lam Tư Truy quen biết được một vài người bạn nhỏ tốt.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy nơi này có vẻ rất náo nhiệt, nói: "A Uyển A Uyển, nơi này của ngươi đúng là không tồi!"
Lam Tư Truy nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy không tồi, nếu ngươi thỉnh thoảng tới ở cũng sẽ có chỗ! Ngươi xem, trong phòng ngủ của chúng ta còn trống một chiếc giường!"
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu: "Không cần, ta muốn ở cùng với Lam Trạm!"
Mạnh Dao ở cùng tẩm thấy hắn gọi Hàm Quang Quân bằng tên thân mật, hắn sáng nay cũng là được Hàm Quang Quân đưa tới, hỏi: "Ngụy Vô Tiện, ngươi với Hàm Quang Quân có quan hệ gì?"
Ngụy Vô Tiện đắc ý nói: "Lam Trạm tương lai là phu quân của ta!"
"!"Mạc Huyền Vũ hỏi: "Phu quân, có phải hay không chính là thành thân?"
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, hình như là vậy! Trả lời: "Đúng thế!"
Tiết Dương không tin, nói: "Nhưng ngươi là nam tử, Hàm Quang Quân cũng là nam tử, không có khả năng!"
Ngụy Vô Tiện cũng không để bụng, nói: "Không tin thì thôi!"
Chốc lát sau, đã đến giờ ăn cơm, Ngụy Vô Tiện đi theo đến nhà ăn Vườn Trẻ nhìn qua, tuy rằng cũng là rễ cây vỏ cây linh tinh, nhưng còn có một chén canh nhỏ màu trắng, Ngụy Vô Tiện hỏi: "A Uyển, đây là cái gì?
Lam Tư Truy nói: "Đây là sữa bò, Tiện ca ca, ly này cho ngươi uống!"
Bữa ăn tối của tiểu đệ tử ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, trong mỗi phần ăn sẽ cung cấp thêm một phần sữa bò, Ngụy Vô Tiện khi còn nhỏ đã từng uống qua một lần, hương thơm nồng nàn, ấn tượng khó quên.
Nhưng Ngụy Vô Tiện không ở Vườn Trẻ, cho nên bữa tối hôm nay cũng không có chuẩn bị thêm phần của hắn, tuy rằng rất thèm ly sữa bò kia, nhưng không thể đoạt phần của A Uyển, hơn nữa cũng đáp ứng Lam Vong Cơ tan học phải trở về, sau đó khẩu thị tâm phi❹ cự tuyệt, rồi rời đi.
(❹Khẩu thị tâm phi: Nghĩ một đằng làm một nẻo.)
Về đến Tĩnh Thất, thấy Lam Vong Cơ vẫn chưa về, Ngụy Vô Tiện liền đi dạo xung quanh ở Tĩnh Thất, nhặt một ít nhánh cây cùng lá cây, vài cục đá nhỏ, còn lấy thêm hai nắm đất, dùng bạch y bọc lấy mang về Tĩnh Thất, bày ở trên bàn, tự mình bắt đầu chơi.
Bởi vì trong mơ có những cảnh đó, cho nên hiện tại Ngụy Vô Tiện ý niệm, Lam Vong Cơ là người thân thiết nhất với mình, về sau nhất định sẽ trở thành phu quân của hắn, khi đó Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là nhà của hắn, Ngụy Vô Tiện không chút nào để ý bên ngoài.
Một lát sau, Lam Vong Cơ mang theo hộp đồ ăn trở lại. Ngụy Vô Tiện từ trên ghế đi xuống, nhảy nhót chạy tới đón, "Lam Trạm, ngươi về rồi!" Bàn tay nhỏ mới vừa rồi nghịch bùn đất nên bị dơ, ôm lấy chân Lam Vong Cơ, đem y phục trắng tinh in ra một bàn tay nhỏ.
Đối mặt với sự đụng chạm của đứa nhỏ, Lam Vong Cơ đã thích nghi được một chút, y nắm lấy bàn tay nhỏ của Ngụy Vô Tiện, dẫn hắn đến cạnh bàn, vừa định đem hộp đồ ăn để lên, lại thấy trên mặt bàn đều là bùn đất lá cây nhánh cây.
Lam Vong Cơ nhíu mày, đặt hộp đồ ăn xuống, thu dọn chỗ kia, nói: "Về sau không thể mang mấy thứ này vào Tĩnh Thất."
Mới vừa rồi tay nhỏ được nắm lấy, Ngụy Vô Tiện mừng rỡ như điên, khuôn mặt nhỏ nháy mắt từ trời trong biến thành nhiều mây, hắn nhìn Tĩnh Thất, đúng rồi, nơi này sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, nhưng lại bị mình làm dơ, trên mặt đất cũng rải đầy đất, miệng nhỏ bẹp bẹp, hỏi: "Vậy, vậy có thể chơi ở trong sân không......"
Sân vườn cũng được Lam Vong Cơ tỉ mỉ dọn dẹp, không có một cây cỏ dại lá cây đá vụn nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện có điểm nghẹn khuất, lui một bước, nói: "Có thể." Nhìn y phục bạch y của Ngụy Vô Tiện mới mặc một ngày đã bị dơ, Lam Vong Cơ lại nói: "Ngụy Anh, về sau cần giữ y phục thời khắc sạch sẽ gọn gàng."
Ngụy Vô Tiện: "...... Ồ......"
Sau khi thu dọn bàn xong, Lam Vong Cơ mở hộp đồ ăn ra, mặc dù các loại lá ráu có chút thay đổi, nhưng cảm giác đổi thang mà không đổi thuốc, tại sao các bữa cơm, đều chỉ ăn mấy thứ này, A Uyển bọn họ còn được uống sữa bò!
Nhưng mà Ngụy Vô Tiện vẫn rất quý trọng lương thực, đồ ăn Lam Vong Cơ chuẩn bị cho hắn đều bị hắn một ngụm ăn sạch. Đặt đũa xuống, nói: "Lam Trạm Lam Trạm, A Uyển bọn họ bữa tối có sữa bò, ta cũng muốn uống."
Này có gì khó, Lam Vong Cơ còn cảm thấy mình suy xét không chu toàn, lại quên không chuẩn bị sữa bò, lập tức đồng ý "Được, ta bây giờ đi lấy cho ngươi."
Lam Vong Cơ cầm hộp đồ ăn đi, lấy sữa bò về, Ngụy Vô Tiện vui vẻ uống không dư một giọt nào, liếm liếm miệng, nói: "Lam Trạm, ta về sau còn có thể uống không? A Uyển bọn họ mỗi ngày đều có thể uống một lần!"
Lam Vong Cơ giúp hắn lau đi một ít vệt sữa còn dính trên khóe môi, nói: "Được, mỗi ngày chúng ta đều uống."
Vừa nghe nói mỗi ngày đều có thể uống, so Vườn Trẻ bên kia đãi ngộ vẫn rất tốt, Ngụy Vô Tiện vỗ tay nhỏ của mình, nói: "Quá tốt rồi!"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy có phu quân bảo bảo quả nhiên sẽ có người thương mình, lại nghĩ tới Lam Vong Cơ trong mộng làm cho hắn những món ăn ngon, nói: "Lam Trạm, ngày mai ta muốn ăn thịt gà màu đỏ, thoạt nhìn rất thơm! Còn có thịt cá hồng hồng, thêm nước sốt, cảm giác đặc biệt ngon!"
"......" Lam Vong Cơ nghiêm túc tìm kiếm ký ức của mình, dưới nước trên trời, gia cầm gia súc dã thú yêu thú tinh quái, đều không có thịt màu đỏ...... Càng là không biết Ngụy Vô Tiện nói thịt gà màu đỏ là cái gì, cũng không biết thịt cá màu đỏ thêm nước sốt là cái gì, nói: "Ngụy Anh, nơi này không có những thứ đó."
Ngụy Vô Tiện: "Có có, Lam Trạm, ngươi sẽ làm, ngươi làm cho ta ăn có được hay không?"
Ngay cả khi không có những nguyên liệu nấu ăn này, và y cũng chưa bao giờ xuống bếp, yêu cầu này của Ngụy Vô Tiện đã đụng phải điểm mù kiến thức cùng kỹ năng của Lam Vong Cơ, y nhàn nhạt nói: "Ta sẽ không làm."
Ngụy Vô Tiện: "......"
TBC.
22/12/21
————
Trans: Min
Beta: gheditbu333
————
Lời tác giả:
Ba đứa nhỏ cùng phòng ngủ với A Uyển, tư thiết năm sáu tuổi, mới đến là khách mời. Không có ân oán tình thù, không có CP khác, đều là tiểu khả ái.
————
Lời editor:
Chương này nhiều từ khó, với lại không thay để cho thuần Việt hơn được. Nếu chú thích quá nhiều khiến mọi người khó chịu mong mọi người bỏ qua cho ಥ_ಥ.