Sau khi sự tình được xác định, Lam Tư Truy được một môn sinh dẫn đi, định cư đến chỗ ở của đệ tử, Lam Vong Cơ mang theo Ngụy Vô Tiện cùng nhau về Tĩnh Thất.
Ngụy Vô Tiện nhìn căn phòng ở trước mắt cùng với trong mộng cơ hồ là giống nhau trong lòng không khỏi vui mừng, bất quá hiện tại căn phòng này quá là thuần tịnh (sạch sẽ),không giống như trong mộng bị hắn bày rất nhiều đồ vật nhỏ, có chút nhàm chán.
Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện về ở Tĩnh Thất, nhận ra hắn không muốn xa rời mình, y tự nhiên cảm thấy trân quý không giải thích được, Ngụy Vô Tiện cũng rất đáng thương khi cha nương hắn đều đã qua đời. Biết được hắn phải đi mấy tháng, nhiều lần trải qua vất vả để chạy tới tìm mình. Hắn còn là con trai cố nhân của thúc phụ, y cũng không chán ghét tiểu hài tử này, còn cảm thấy rất thân thiết. Nghĩ hắn mới tới Vân Thâm Bất Tri Xứ hẳn là sẽ tương đối thấy mọi thứ đều xa lạ. Y mang hắn về, giống như ca ca chăm sóc đệ đệ. Vậy chăm sóc hắn mấy ngày cũng chưa chắc không thể, nói không chừng khi hắn gặp mặt các tiểu đồng khác quen thân nhau, liền xin y chuyển tới chỗ ở của đệ tử cùng các tiểu đồng kia cùng ăn cùng ở.
Không bao lâu, môn sinh đến đưa bữa tối, Lam Vong Cơ giúp hắn rửa tay, Ngụy Vô Tiện vô cùng cao hứng đi đến bàn, hắn cũng muốn được nếm thử những mỹ thực (đồ ăn ngon) giống như trong mộng, nhưng vừa nhìn, hoá ra là vẫn là rau cải thối, cùng thời điểm hắn lưu lạc, nhặt thùng rác có chút giống...... Chỉ là cái này được trần qua nước nóng.
Bất quá chỉ cần có thể ăn, không bị đói bụng, đã quá tốt rồi!
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn trong chén, không để thừa một hạt cơm nào trong phần của mình.
Dùng xong bữa tối, Lam Vong Cơ bảo Ngụy Vô Tiện chờ ở trong Tĩnh Thất, y đi lấy vài bộ giáo phục nhỏ Lam thị hoàn toàn mới, giày, vớ, đai buộc trán, khăn lau, quần áo dùng thế phẩm*, khi trở về, Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên sân bới đất trong bồn hoa, tay nhỏ lại dính đầy bụi bẩn.
(用品 - Thế phẩm: Công dụng tương đương hoặc giống sản phẩm ban đầu nhưng có thể thay thế đồ đã qua sử dụng. Chẳng hạn như sữa bột là một chất thay thế cho sữa mẹ.)
Lam Vong Cơ gọi hắn: "Ngụy Anh, đến tắm rửa."
"Ừm!" Ngụy Vô Tiện liền chạy đến đi theo Lam Vong Cơ tới phía sau bình phong. Thấy được một cái bồn tắm, còn có một kiện quần áo màu trắng.
Lam Vong Cơ thử nước ấm, đem bồ kết (xà phòng) cùng khăn đưa cho Ngụy Vô Tiện, hỏi: "Ngươi có thể tự mình tắm rửa?"
Lúc cha nương hắn còn sống, tuy rằng Ngụy Vô Tiện thường chơi ở dưới sông sau đó thuận tiện tắm rửa luôn, nhưng hắn nghĩ đến mình trong mộng, đều là cùng Lam Vong Cơ ở trong bồn tắm, hắn lắc đầu, nói: "Không thể, ngươi giúp ta tắm đi!"
"Ngươi có thể tự mình tắm rửa" Lam Vong Cơ vốn dĩ chỉ là khách khí hỏi, không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện sẽ thực sự yêu cầu y tắm rửa cho hắn, y lớn như vậy nhưng trước nay chưa từng tắm cho tiểu hài tử. Nhìn lại trên người hắn, từ đầu đến chân không một chỗ nào sạch sẽ, không phải bùn chính là bụi, nguyên bản hắc y đều dơ thành áo xám, tóc buộc cao, khuôn mặt mới vừa rồi khóc bù lu bù loa, cũng được, giúp hắn tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Cởi y phục rách tả tơi của Ngụy Vô Tiện, đặt vào bên trong rổ, Ngụy Vô Tiện nhìn y phục của mình rách rưới bẩn thỉu như vậy, còn tưởng rằng Lam Vong Cơ định ném đi, trong lòng quýnh lên, vội kêu một tiếng: "A! Y phục của ta! Không thể ném!!"
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, y phục của ngươi, ngày mai ta sẽ đưa đến quán y sở giặt sạch và sửa lại, sau đó giúp ngươi bảo quản, về sau ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đều phải mặc giáo phục Lam thị."
"Ừm......" Ngụy Vô Tiện cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Đó là bộ y phục nương ta may cho ta...... Về sau không bao giờ có nữa......"
Lam Vong Cơ trong lòng mềm nhũn, giơ tay vuốt một chùm tóc rối trên đầu hắn, nói: "Ta sẽ giúp ngươi tắm, bù lại cho ngươi."
"Ừm!" Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, mắt có chút ươn ướt, nhưng khoé miệng lại cong lên nở nụ cười.
Sau khi cởi xong y phục của hắn liền chuẩn bị giúp hắn tắm rửa, tiểu gia hỏa này quá gầy, xương sườn đều hiện rõ lên, tay chân giống như chiếc đũa, còn có mấy viết sẹo cũ, Lam Vong Cơ nhíu mày, cảm thấy đau lòng khi hắn tuổi còn nhỏ như vậy mà phải sống lang thang. Y để Ngụy Vô Tiện ngồi trong bồn tắm lớn, vén tay áo lên, dùng khăn vải kiên nhẫn tinh tế lau cho hắn.
Lực tay Lam Vong Cơ quá lớn, y trước đây cũng chưa từng giúp tiểu hài tử tắm, không khống chế được sức lực của mình, nhưng Ngụy Vô Tiện lại đặc biệt ngoan, một tiếng kêu cũng không có, cắn răng chịu đựng, Lam Vong Cơ nhìn hắn liền cười khẽ. Thẳng đến khi lần đầu tiên tắm xong, lộ ra làn da trắng vốn có, Lam Vong Cơ nhìn kỹ, mới phát giác làn da trắng nõn mềm mại của Ngụy Vô Tiện đã bị mình chà xát đến đỏ ửng lên.
Có điểm tự trách, Lam Vong Cơ hỏi: "Ngụy Anh, đau không?" Ngụy Vô Tiện lắc đầu như trống bỏi: "Phu quân, không đau không đau, một chút cũng không đau!"
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Ngụy Anh, sau này, ngươi không thể gọi ta là phu quân." Biểu tình Ngụy Vô Tiện cứng đờ, rõ ràng Lam Trạm ở trong mộng rất thích mình gọi y như vậy. Thế nhưng, hiện tại không phải là mộng...... Phu quân căn bản không nhận mình, gọi như vậy khẳng định là không ổn, liền đành phải sửa lại lời nói, nhỏ giọng nói: "Lam Trạm......"
Lam Vong Cơ giúp hắn lau bọt nước còn động lại trên mặt, ôn hòa nói: "Không biết phân biệt lớn nhỏ."
Lam Trạm cái gì cũng không cho gọi, Ngụy Vô Tiện không vui, đứa nhỏ cũng là có giới hạn, không thể nhượng bộ hết lần này đến lần khác! Nhưng hắn chính là xem mặt đoán ý, câu "Không biết phân biệt lớn nhỏ" này của Lam Vong Cơ, khi y nói ngữ khí cùng thái độ không hề tức giận, hơn nữa còn thêm phần dung túng.
Ngụy Vô Tiện lá gan lớn thêm, bĩu môi nhỏ, kháng nghị nói: "Không được, ta phải gọi ngươi như vậy!"
Lam Vong Cơ dừng lại, nếu đổi lại là môn sinh khác, sớm đã đem hắn trục xuất khỏi sư môn, nhưng chính là đối với tiểu gia hỏa này không có biện pháp, bất đắc dĩ, đành phải nói: "Tùy ngươi đi."
Ngụy Vô Tiện cười đắc thắng, tuy rằng phu quân này không quá ôn nhu, có chút không quen, nhưng vẫn rất dung túng mình nha.
Hôm nay Ngụy Vô Tiện mới lần đầu gặp Lam Vong Cơ, hắn luôn vô thức mà so sánh con người thật cùng người trong mộng, chênh lệch có điểm lớn! Làm như thế nào mới có thể đem phu quân hiện tại cùng trong mộng trở lên giống nhau đây? Khác biệt ở chỗ nào?
Đầu nhỏ của Ngụy Vô Tiện nhanh chóng suy nghĩ, hắn tưởng rằng trong mộng mình biết làm nũng, phu quân chính là yêu thích điều này, vậy chỉ cần hắn giống như trong mộng, bộc lộ bản tính thoải mái thích chơi đùa, phu quân khẳng định sẽ từ từ đem mình chiều chuộng giống như trong mộng!
Cố gắng suy ngẫm, Lam Vong Cơ tiếp tục giúp Ngụy Vô Tiện tắm rửa, lại thay hai lần nước, đem Ngụy Vô Tiện tắm rửa ba lần đến khi từ đầu đến chân, đã đủ sạch sẽ, mặc quần áo vào, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, về sau ngươi sẽ phải tự mình tắm, cũng phải tự thay y phục của mình."
"Không muốn không muốn, ta muốn Lam Trạm mỗi ngày giúp ta tắm rửa mặc y phục!"
Lam Vong Cơ lại trở nên nghiêm túc, nói: "Việc của mình, phải tự mình làm."
"Ồ......" Kế hoạch thất bại, Ngụy Vô Tiện uể oải, nhưng không nản lòng.
Sau khi tắm gội, bởi vì tạm thời chưa có trung y cỡ nhỏ mới, Lam Vong Cơ liền cho hắn mặc trung y màu trắng của mình, tạm thời mặc vậy qua hôm nay đã. Tiểu khố (quần lót) cũng không có, đành phải trực tiếp trần trụi mặc vào, trung y Lam Trạm vừa dài vừa lớn, Ngụy Vô Tiện mặc vào liền trở thành áo choàng, vạt áo vừa văn tới mắt cá chân, tay áo cũng dài kéo lê trên đất.
"Lam Trạm, y phục ngươi thật lớn, thơm quá!" Ngụy Vô Tiện phất tay áo, từ phía sau bình phong chạy ra ngoài, ngồi ở bên bàn.
Dưới ánh nến lay động, lúc này Lam Vong Cơ mới nhìn kỹ, hắn là một tiểu đồng rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, hai má ửng đỏ, đôi mắt to, dáng vẻ cực kỳ linh hoạt, đôi môi như được chế tác tinh xảo, màu sắc đỏ tươi, khóe môi hơi cong lên, trời sinh một bộ dáng tươi cười, nụ cười thiên chân vô tà (ngây ngô, trong sáng),đặc biệt là khi hắn híp mắt, rất có sức cuốn hút, làm người nhìn tâm tình sảng khoái lên. Tóc sau khi gội sạch, trở nên mềm mại và bồng bềnh, nhưng một chùm ngốc mao trên đỉnh đầu lại vẫn quật cường không chịu rũ xuống, nghịch ngợm đáng yêu.
Lam Vong Cơ trong nháy mắt, không khỏi phác hoạ bộ dáng khi hắn lớn lên, so sánh với người khác thì hắn nhất định là một nam tử tiêu sái tuấn lãng (đẹp trai, tuấn tú).
Nhìn tiểu hài tử trước mắt, Lam Vong Cơ không thể hiểu sao có một ý thức trách nhiệm, liền nghĩ mình nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt, nếu hắn thông minh lại cư xử tốt, ngày sau y thu làm thân truyền đệ tử, cũng chưa chắc không thể. Về phần những chuyện khác, Lam Vong Cơ hiện tại không nghĩ tới.
Đã không còn sớm, Lam Vong Cơ ở gian cách đặt một bộ đệm chăn sạch sẽ, nói: "Ngụy Anh, hôm nay ngươi ngủ ở gian cách."
"Ta không muốn!" Đôi chân trần của Ngụy Vô Tiện nhảy lên giường Lam Vong Cơ ở gian ngoài, dùng lực vén chăn ra, nằm xuống, nói: "Lam Trạm, nơi này của ngươi thơm quá còn rất mềm, ta muốn cùng ngủ với ngươi!"
Lam Vong Cơ bước đến bên giường, nói: "Gian cách đệm chăn, cũng rất thơm rất mềm."
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa quên kế hoạch của mình, hắn không chút che giấu nào mà bán manh làm nũng, ở trong chăn lăn qua lăn lại, vặn vẹo giống con sâu bướm, nói: "Ta không muốn ~ ta không muốn ~~ ta không muốn ngủ ở gian cách kia, ta chính là muốn ngủ cùng ngươi! Ôm ôm ngủ!!"
"......" Lam Vong Cơ lớn chừng này cũng chưa thấy qua tiểu hài tử nào làm khó mình như vậy, Vân Thâm Bất Tri Xứ thật ra có một đứa, tiểu hài tử đó cùng Ngụy Vô Tiện tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng hắn đối với y cũng là cung cung kính kính, dám làm nũng trước mặt y thì chưa từng gặp qua ai.
Mới vừa rồi còn có chút tình thương lan tràn của người cha, hiện tại đột nhiên có điểm đau não.
Lam Vong Cơ chính là chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc va chạm, hôm nay giúp hắn tắm gội mặc quần áo đã là quá mức lắm rồi, hiện tại muốn y cùng một tiểu hài tử mới quen biết được hai ba cái canh giờ (một canh giờ = hai tiếng),lại còn muốn ôm ngủ, Lam Vong Cơ vô luận như thế nào cũng thể làm được. . ngôn tình tổng tài
Có thể là mới vừa rồi giúp hắn tắm gội y quá mức hiền lành, làm tiểu oa nhi sinh ra ảo giác có thể đối với y muốn làm gì thì làm, Lam Vong Cơ cảm thấy uy nghiêm của mình bị mạo phạm đến, nếu tiếp tục phóng túng như vậy, sẽ không thể quản dạy tốt, liền cố tình cường ngạnh, biểu lộ thái độ.
Lam Vong Cơ: "Không được."
Ngụy Vô Tiện: "......"