Ngụy Vô Tiện bị số lượng gia quy khủng bố của Lam gia đả kích không nhỏ, nhất thời trở nên có chút mất hứng. Lam Vong Cơ muốn nói gì đó để trấn an hắn một phen, nhưng y vốn ăn nói vụng về, không biết nói thế nào cho phải.
Ở Lam gia, phạm lỗi thì phải chịu phạt. Đó là một ý niệm đã ăn sâu vào tâm trí của y, gần như là một chân lý hiển nhiên. Y biết, với tính cách của Ngụy Vô Tiện, ở Lam gia tất nhiên chịu phạt không ít. Y thân là người chưởng phạt, sao có thể thiên vị được chứ?
Không được!
Bất quá, Càn Khôn nhất thể. Nếu Ngụy Anh phạm lỗi, mình thay hắn chịu phạt là được.
Ngụy Anh có thể đồng ý ở cùng mình đã là chuyện cầu cũng không được rồi, nhỡ đâu chỉ vì gia quy Lam gia sâm nghiêm mà cả ngày phải cẩn thận dè dặt, ngó trước trông sau, như vậy cũng quá hà khắc với hắn rồi.
"Đợi hợp tịch rồi, ta và ngươi cùng nhau đi săn đêm bên ngoài là được. Lam gia đã có huynh trưởng". Suy nghĩ hồi lâu sau, Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng nghĩ ra được một biện pháp xem như vẹn toàn.
Hai mắt Ngụy Vô Tiện sáng lên, nhưng chợt tối sầm lại: "Còn đứa nhỏ thì sao bây giờ? Nó còn nhỏ, không thể theo chúng ta lăn lộn bên ngoài suốt được."
Lam Vong Cơ lập tức khựng lại. Cũng không thể trách y không suy nghĩ chu toàn được. Y vốn không nắm chắc rằng đứa nhỏ là con của mình, vậy nên y vẫn chưa thích nghi với danh phận phụ thân này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-phi-lai-hoanh-tu/1066486/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.