Người gọi Lam Vong Cơ là Giang Trừng. Mới sáng sớm ra gã đã nghe người ta báo rằng dân chúng phát hiện bạch y tiên nhân không biết còn sống hay đã chết mà cứ ngồi im như pho tượng trên một chiếc thuyền nan bị kẹt ở đầm sen. Gã đi đến nơi thì phát hiện là Lam Vong Cơ. Gã lên tiếng gọi y, nhưng gọi mấy tiếng y cũng không phản ứng. Cảm giác như người chết thật ấy chứ. Đến tiếng gọi thứ 5, nếu y còn không phản ứng gã sẽ xuống xách y lên thì Lam Vong Cơ quay đầu nhìn gã.
Đôi mắt y đỏ ngầu, giăng đầy tơ máu làm gã cũng thoáng rùng mình. Nhìn cứ như tẩu hỏa nhập ma.
- Lam nhị, ngươi ổn không? - Giang Trừng hỏi.
Lam Vong Cơ không trả lời gã, nhặt Trần Tình vắt lên eo, y ôm bộ y phục màu đen lại nhặt 2 cái đấu bồng ở muôi thuyền, đệm mũi chân xuống sàn thuyền, bay đi mất tâm.
Y trở lại khách điếm nơi mà hai người dừng chân mấy ngày nay. Chén trà, chăn đệm, cái ghế,... những thứ mà Ngụy Vô Tiện đã dùng qua trong căn phòng đó y đều gom vào túi càn khôn hết sau đó dùng số bạc lớn mua lại từ ông chủ, ông chủ dĩ nhiên hài lòng. Y đi một vòng trở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mang hết cả thải mọi thứ vào Tĩnh Thất.
Mang về, giấu đi.
Như chợt nhớ ra cái gì nữa, y đi đến Di Lăng, nơi động Phục Ma hai người từng chung sống. Nơi này đã vài ngày không còn người ở nên lạnh lẽo lắm, khí tức của Ngụy Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-phan-ly/239543/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.