Lam Vong Cơ nuôi Ngụy Vô Tiện nhiều ngày, thân thể thì không tốt lên nhưng cấp độ mè nheo thì lên gấp bội. Giống như đêm nay, khi cả hai đã lên giường ngủ thì Ngụy Vô Tiện rầm rì xin y cho ăn cơm:
- Ngày mai ăn cơm nhe, không ăn cháo nữa đâu ngán lắm rồi.
- Thể nhược. Ăn cháo tốt - Y nói.
- Nhưng không ăn nổi nữa, nhìn thấy chỉ muốn ói thôi.
- Ừm.
- "Ừm" vậy là sao? Là được ăn cơm à?
- Ngủ đi.
Ngày hôm sau không có cơm, nhưng lại đổi từ cháo quá canh hầm. Ngụy Vô Tiện uống hết một chén canh cá lại cắn răng uống thêm một chén thuốc đắng. Hắn mặt mày nhăn nhó khiếu nại Lam Vong Cơ:
- Sao ngươi lại không có mức quả chứ!
Chén thuốc ngày hôm sau sau khi uống xong Ngụy Vô Tiện liền được thưởng một quả mơ khô. Hắn nhai nhai mơ trong miệng, chìa tay về phía Lam Vong Cơ:
- Muốn ăn nữa.
Lam Vong Cơ đặt cả túi mơ vào tay hắn, dặn dò:
- Đừng ăn nhiều.
Lúc Lam Vong Cơ bắt mạch cho hắn, y hơi nhíu mày. Ngụy Vô Tiện dùng tay còn lại xoa bụng:
- Dạo này thiếu cay quá rồi. Ngày mai ăn cay đi, biết đâu sẽ khoẻ hơn.
Lam Vong Cơ chỉ lườm hắn.
Canh gà ngày hôm sau có một xíu cay thì phải.
- Lam Trạm, hình như cơ thể ta thiếu rượu. Mua ít rượu về nhắm chắc mau khỏe.
Lam Vong Cơ:
- Cấm rượu.
Tối hôm đó 2 người 1 vò rượu, 1 đĩa lạc.
Ngụy Vô Tiện rót rượu vào chung nóc liền 1 ngụm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-phan-ly/239537/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.