Thấy sắc mặt Lam Vong Cơ vô cùng khó coi, Ngụy Vô Tiện vội vàng đưa mạt ngạch cho y: "Thực xin lỗi nha, tôi không phải cố ý, trước kia kéo bím tóc tiểu cô nương quen rồi, chỉ là thuận tay kéo... À, trả lại cho ngươi, ngươi buộc lại đi."
Sắc mặt Lam Vong Cơ tựa hồ càng kém hơn, ngoại trừ tức giận thì vẻ kinh ngạc càng nhiều hơn. Y trầm mặc nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không hiểu ý tứ trong ánh mắt y, chỉ cảm thấy không giải thích được, vô thức mân mê mạt ngạch trong tay. Cảm giác sờ vào quả thật rất tốt, chất liệu cũng rất tốt, nhưng tạì sao ánh mắt Lam Vong Cơ lại đáng sợ như vậy?
Thấy hắn không chỉ kéo mạt ngạch của mình, còn cầm trong tay mân mê đùa bỡn như thế, Lam Vong Cơ mạnh mẽ giựt lấy lại từ trong tay Ngụy Vô Tiện.
Y vừa giựt một cái, Ngụy Vô Tiện liền buông tay, sờ sờ mũi, nói: "Mạt ngạch này của ngươi có cái gì à, sao ngươi lại tức giận như vậy chứ."
Nụ hôn đầu tiên bị tên tiểu tử tự xưng là thân kinh bách chiến cướp đi, ngay cả mạt ngạch cũng bị hắn kéo xuống, Lam Vong Cơ tức giận đến thân thể cũng bắt đầu phát run. Nhưng hình như y lại không có cách nào thực sự tức giận gì đó đối với Ngụy Vô Tiện, nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua, ngược lại còn có chút áy náy.
Ngụy Vô Tiện hồn nhiên không biết tâm tư của Lam Vong Cơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-nhat-van-thien-hoang/2961544/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.