Lam Vong Cơ ở Vân Mộng mấy ngày, rồi trở về Cô Tô. Lúc rời đi, y để lại cho Ngụy Vô Tiện một tấm thông hành ngọc lệnh.
"Ngươi xem như là đưa chìa khóa nhà các ngươi cho ta sao?" Ngụy Vô Tiện trêu ghẹo như thế, nghịch nghịch tua rua rũ xuống, lại sờ sờ hoa văn mây cuộn ở bên trên, nghi ngờ nói, "Lúc trước đi học ở nhà các ngươi, mỗi đệ tử thế gia cũng đều có một tấm ngọc bài như vậy để thuận tiện ra vào, nhưng sao ta cảm thấy cái ngươi đưa ta này không giống với cái ban đầu ta lấy kia nhỉ?"
Lam Vong Cơ cũng không giải thích rõ ràng với hắn phẩm cấp của tấm ngọc lệnh này cao như thế nào, chỉ kêu hắn cất kỹ.
Ngụy Vô Tiện nhét nó vào trong áo, cười nói: "Cất thật kỹ chứ, yên tâm, nếu ta quá nhớ ngươi, sẽ trực tiếp bay qua tìm ngươi được không? Nhưng, dù sao qua một thời gian nữa là đến Hội Thanh Đàm rồi, ngươi cũng sẽ đi đúng không?"
Lam Vong Cơ hơi gật đầu, nhìn hắn thật sâu, rồi mới ngự kiếm bay đi.
Cho đến khi bộ bạch y kia hoàn toàn biến mất nơi chân trời, Ngụy Vô Tiện vẫn đứng yên tại chỗ không rời đi.
Lúc chia tay tất nhiên là lưu luyến không nỡ, nhưng nghĩ qua một thời gian nữa chính là Hội Thanh Đàm, là có thể gặp lại, hình như cũng không phải chuyện lớn gì. Tuy nghĩ như vậy, nhưng sau khi Lam Vong Cơ thực sự trở về rồi, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ở chung với y đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-nhat-van-thien-hoang/2961500/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.