Sau khi Hội Thanh Đàm kết thúc, hai người đều trở về Cô Tô và Vân Mộng.
Mặc dù qua một năm nữa hai người mới kết hôn, nhưng cũng thường xuyên ra ngoài cùng đi săn đêm. Lúc trước khi ra ngoài, bên cạnh Ngụy Vô Tiện luôn có một đám người tiền hô hậu ủng, Lam Vong Cơ thì độc lai độc vãng, bây giờ ngược lại không giống ngày xưa. Bên cạnh thiếu niên từng thích náo nhiệt nhất chỉ còn lại một bóng dáng bạch y, mà dính như hình với bóng bên cạnh thiếu niên từng thanh lãnh lại có thêm một người bạn đồng hành ồn ào.
Đêm trước đại hôn, hai người trên đường đi săn đêm gặp phải một chút sự cố, căn cứ theo miêu tả của người dân trên núi tiến vào sơn động đen ngòm kia, ai cũng không ngờ thứ phải săn lại là một con yêu thú hơn bốn trăm tuổi. Sau khi hợp lực chém giết nó, cửa động cũng bị yêu thú kia chặn lại.
Ngụy Vô Tiện kiệt sức nằm trên đùi Lam Vong Cơ, mơ mơ màng màng hỏi: "Lam Trạm, chúng ta có phải sắp chết ở đây hay không... Còn chưa thành thân với ngươi đã phải nhắn nhủ ở nơi này, thật sự là có chút không cam lòng. Bất quá ít nhất chúng ta cũng chôn cùng một chỗ, miễn cưỡng không tính là thiệt thòi."
"Đừng nói lung tung." Lam Vong Cơ đặt tay lên cái trán nóng rực của Ngụy Vô Tiện để hạ nhiệt cho hắn, dịu dàng nói, "Nghỉ ngơi thật tốt, giữ gìn thể lực, chờ cứu viện."
Cọ vào tay Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-nhat-van-thien-hoang/2961498/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.