"Ngụy... Ngụy Anh..."
"Ngụy Anh..."
Bên tai mơ hồ nghe được tiếng ai đó gọi mình, lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy, trong mắt vẫn còn một tia mông lung, chưa thể hoàn toàn thanh tỉnh.
"Ngụy Anh."
Thanh âm trầm thấp mang theo vài tia vui mừng khó nén, hắn vừa nghe thấy thì hai mắt liền sáng lên. Trái tim đang treo cao của Ngụy Vô Tiện cũng buông lỏng xuống. Rốt cuộc cũng trở về hiện thế rồi. Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng ôm lấy vai Lam Vong Cơ, dựa vào trong ngực y:
"Ta có hơi choáng váng, ngủ lâu quá, để ta ngồi yên một lúc."
Lam Vong Cơ vội vàng thu liễm khí tức, đem hắn ôm chặt vào ngực. Ngụy Vô Tiện bị y ôm đến mức thở không nổi, kêu lên oai oái:
"Nhẹ thôi, Nhị ca ca, ngươi mạnh tay vậy, một nam nhân yếu đuối như ta không chịu nổi bị ngươi siết chặt vậy nha."
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy, hơi thở có chút khựng lại, giống như hơi áy náy, vội vàng thả lỏng tay. Kết quả là y còn chưa buông ra, lại bị Ngụy Vô Tiện ôm chặt lấy eo. Ngụy Vô Tiện thở dốc một tiếng, tựa đầu lên vai y, gần như là đem chóp mũi kề sát khuôn mặt, hơi thở vừa ẩm ướt lại vừa nhu hòa.
Đúng lúc Lam Hi Thần tới Tàng Thư Các tìm bí quyển nên cũng không ở đây, Lam Vong Cơ liền mặc hắn tùy ý tìm một tư thế thích hợp, sau đó để người tựa vào trong lòng. Cánh môi nhạt màu khẽ cong lên, cố gắng kìm xuống ham muốn đem người kia siết chặt trong ngực. Ngụy Vô Tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079457/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.