Ngụy Vô Tiện ung dung đem một băng ghế kéo lại, đặt mông xuống, ghét bỏ nói:
"Tại sao đến cả một cái ghế tử tế cũng không có!"
Người bên cạnh vỗ tay hai tiếng, trước mắt liền hiện lên hai cái ghế tựa có phủ đệm lưng êm ái làm bằng gỗ hoa lê, hai bên tay ghế còn được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua, dùng Trần Tình gõ gõ lưng một chút, cười nhạo nói:
"Ta vẫn nên ngồi đây thì tốt hơn. Ai mà biết được ngươi có đặt sẵn một cái bẫy trên đó, chờ ta nhảy xuống hay không."
"Ngươi cũng quá cảnh giác rồi." Người bên cạnh bình tĩnh nói.
"Không cảnh giác không được, Lam Trạm còn đang ở bên ngoài chờ ta đấy." Ngụy Vô Tiện cười cười, gõ gõ lên mặt bàn: "Ngã một lần, đương nhiên phải khôn hơn một chút."
Người kia cũng không đáp lại hắn, chỉ im lặng nhìn. Ngụy Vô Tiện cũng không gấp, nhàn nhã bắt chéo chân lên, ngồi ngâm nga một tiểu khúc, nghe mang máng có chút hương vị làn điệu dân ca của một vùng sông nước.
"Khúc này là khúc gì?" Người kia lên tiếng hỏi.
Ngụy Vô Tiện "a" một tiếng, đáp:
"Khúc hát của mấy tiểu ngư ca ở Vân Mộng thôi."
Người kia nói:
"Ngươi nhớ dai thật."
Ngụy Vô Tiện lười biếng nói:
"May mà có ngươi, ở trong mộng lâu như vậy, nghe một giai điệu hết lần này đến lần khác, không muốn nhớ cũng phải nhớ thôi."
Hắn ngừng lại một chút, nói:
"Nhưng mà đúng là chỉ nghe được một lần duy nhất lúc đi ngang qua thôi."
Nhưng một lần thoáng qua ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079456/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.