Ngụy Vô Tiện siết lấy tay Lam Vong Cơ, giống như kẻ điên đem y ôm chặt vào trong lòng, bàn tay liều mạng chặn lấy miệng vết thương kinh khủng kia, nhưng vẫn không ngăn được máu chảy càng ngày càng nhiều, nhuộm ướt cả vạt áo đen của hắn. Nhưng lúc này hắn sớm đã không còn bận tâm nhiều như thế, cố thử điểm mấy lần lên đại huyệt của Lam Vong Cơ, chỉ mong mau chóng đem vết thương cầm máu lại. Lần đầu tiên kể từ khi mất đan, hắn cảm thấy thống hận cùng cực vì thân thể này của mình không có linh lực đến vậy:
"Lam Trạm... đừng mà... Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện dùng sức ôm lấy người trong ngực, hai mắt đỏ bừng, hét khàn cả giọng: "Cố gắng... tỉnh... mau..."
"Ha ha ha ha! Ngụy Vô Tiện ngươi hại người cuối cùng thành hại mình!"
Kim Tử Huân hoàn hồn xong, trong lòng cảm thấy vô cùng sung sướng, điên cuồng cười một trận:
"Hại người cuối cùng thành hại mình! Ngươi nhìn xem người ngươi hại chết là ai?"
Gã dừng lại một chút, càn rỡ nhấn mạnh từng chữ:
"Là Hàm Quang Quân ngươi yêu nhất đó!"
"Hết cách..." Kim Tử Hiên nhìn Ngụy Vô Tiện liều mạng lấy tay ngăn lại dòng máu đang tuôn ra, thẳng thừng nói: "Hồn phách đã vỡ nát rồi..."
Khí tức của Ngụy Vô Tiện ngưng trệ lại, nhìn người trong ngực đã sớm tái nhợt không còn một tia sinh khí, bờ môi khẽ run rẩy, một câu cũng không thốt nên lời.
Nói cái gì đây?
Thật sự xin lỗi, ta không cố ý?
Ta không cố ý muốn giết ngươi?
Ta không tức giận chút nào cả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079449/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.