Sắc mặt Ngụy Vô Tiện vô cùng lạnh lẽo. Cơn tức giận bị hắn gắng gượng đè nén cả suốt đường đi có vẻ như sắp ngăn không nổi nữa mà tràn ra ngoài, hóa thành sát khí. Hắn gằn từng chữ:
"Trả lại cho ta."
"Đây là lễ vật cho A Lăng?" Kim Tử Huân giơ hộp gỗ nhỏ trong tay lên, giọng điệu giễu cợt nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi không thực sự nghĩ rằng ngươi có thể đến tham gia lễ đầy tháng của A Lăng đấy chứ? Ngươi hại một Hàm Quang Quân vẫn chưa đủ, còn muốn hại cả A Lăng?"
Nghe thấy Kim Tử Huân nhắc đến Lam Vong Cơ, hỏa khí mà Ngụy Vô Tiện đè nén suốt cả quãng đường tới giờ hoàn toàn bộc phát.
"Trả đồ lại đây!"
Sáng nay, Ngụy Vô Tiện xuống núi mua được một chuỗi tua rua để gắn vào dưới chiếc chuông bạc. Từ lúc đi đến lúc về, sắc mặt hắn đều vô cùng xấu, khiến Ôn Ninh đi bên cạnh đến cả thở cũng không dám. Hắn vốn còn muốn đem đàn mộc châu đang đeo trên cổ tay vứt đi, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là không thể nào mà đành lòng xuống tay cho được.
Trước đó, Lam Vong Cơ còn đưa ra thỉnh cầu mong hắn đừng xuống núi. Nhưng mà đêm qua, hết đi từ chấn động kinh ngạc đến nản lòng thoái chí, sau đó lại còn trằn trọc cả đêm, tất cả những cảm xúc tiêu cực kia cứ cuồn cuộn dâng lên, đem hắn ép đến mức thở không thông, cuối cùng mới quyết định dứt khoát dắt theo Ôn Ninh xuống núi. Hắn sợ nếu mình còn tiếp tục ở lại bên cạnh Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079447/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.