Vân Thâm Bất Tri Xứ, bên ngoài Tàng Thư Các.
Lam Vong Cơ vững vàng đứng bên hiên cửa, dõi mắt nhìn theo đám người phía xa đang không ngừng tán dương khen thưởng. Khoảng cách này không đủ để những người đang dự lễ khánh thành Tàng Thư Các có thể chú ý đến y, nhưng y vẫn có thể nghe rõ bên kia đang nói những gì.
"Không nghĩ đến một tòa tiên phủ quy mô lớn như vậy, lại còn là tiên cảnh trăm năm, vậy mà lại có thể trùng kiến trong thời gian ngắn như thế, quả thật là không tưởng."
"Lam gia là thế gia lâu đời, Tàng Thư Các lại là nơi quan trọng nhất, đương nhiên phải cố sức dựng lại rồi."
"Nhưng mà cũng chỉ là xây lại bên ngoài, không biết những tàng thư bí quyển trước kia có được lưu giữ lại hay không. Thật đáng tiếc!"
"Chuyện này thì ngươi không biết rồi, trước khi Xạ Nhật chi chinh diễn ra, Ôn thị còn như mặt trời ban trưa, Trạch Vu Quân lúc đó đã một thân một mình liều chết mang theo những bí thư trong Tàng Thư Các thoát ly hiểm cảnh. Hiện tại những thư tịch đó đều đang được đặt trong Tàng Thư Các trước mặt ngươi đó."
"Trạch Vu Quân đúng là không tầm thường, đáng tiếc đệ đệ của ngài ấy lại cùng với ma đầu Ngụy Vô Tiện..."
Đột nhiên, có một người hỏi:
"Lần này sao không thấy Hàm Quang Quân đâu?"
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh dị thường. Một người cười nhạo nói:
"Làm gì mà phải nhắng lên như vậy, y cũng đâu có ở đây. Hiện tại Lam gia sợ là cũng không dám gọi y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-ngan-thuong-tram-sung/1079443/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.